Chương 22: Kinh ngạc, thưởng nô tỳ
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong
***
Bọn tỳ nữ hào hứng suy đoán.
Nhưng mặc kệ là suy đoán kiểu gì thì mọi người đều cảm thấy, sự sủng ái của thành chủ đại nhân đối với tiểu quái thai sẽ không duy trì lâu.
Nam Diên lau sạch mặt và tay, nhớ tới một chuyện, thuận tiện xách đứa bé đến bên cạnh tẩy rửa.
Sau lưng một nhóm tỳ nữ xinh đẹp đứng thành một hàng, trong tay bưng đủ các loại quần áo trang sức.
Nam Diên nhìn lướt qua, tiện tay chỉ một cái váy và một cái áo choàng lông thú đậm màu.
Trong những cây trâm cài tóc bằng ngọc nằm trong đống đồ trang sức, thì cô lại chọn một cái bộ diêu(*) hồng mã não nạm vàng lấp lánh.
Bọn nha ngơ ngác nhìn nhau.
Sở thích hoàn toàn khác với trước đây.
- Chủ nhân, người có cần nô tỳ hầu hạ thay quần áo không?
Đông Tuyết, tỳ nữ có chức vụ cao nhất dò hỏi.
Nam Diên không trả lời, cô nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua trên người bọn nô tỳ:
- Sau này vào phòng của ta không cần bôi mấy thứ kỳ quái.
Hơi ngừng lại:
- Mùi son phấn trên người các ngươi rất khó ngửi.
Một người hai người còn được, một đám người mà mỗi người dùng những loại phấn khác nhau đứng chung một chỗ tạo ra mùi hương vừa nồng vừa gắt.
Đối với người thích sạch sẽ như Nam Diên mà nói thì quả thực là một loại tra tấn khi bị một đống mùi vây quanh.
Mà cô cũng sẽ không để mình khó chịu.
Bùi Tử Thanh vội vàng nâng cánh tay lên ngửi, trên người hắn không có gì mùi gì lạ, lập tức thở phào nhẹ nhỏm.
Bọn tỳ nữ sợ tới mức đồng loạt quỳ trên mặt đất:
- Xin đại nhân tha tội!
Nam Diên mím môi.
Tuy rằng cô cũng vui vì hình tượng lạnh nhạt vô tình của mình có thể dọa lui một bầy kiến, nhưng bộ dạng nơm nớp lo sợ này xem nhiều quá cũng không chán ngấy.
Nhiều nô tỳ đứng chung một chỗ nên Nam Diên không nhận ra người nào là Đông Tuyết, cô cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Về sau chỉ cần Đông Tuyết hầu hạ cuộc sống hàng ngày của ta, còn lại ——
Bùi Tử Thanh đứng bất động bên cạnh dựng lỗ tai nghe.
Hắn theo bản năng mà nhìn sang nữ nhân kia.
Không hề nghĩ rằng hai người cùng lúc nhìn nhau
Trong đôi mắt đẹp đẽ kia là sự thờ ơ bình tĩnh với mọi thứ, vừa lạnh lùng vừa lười biếng.
Bùi Tử Thanh khẽ giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nam Diên ngáp một cái, tiếp tục nói:
- Đám người còn lại về sau hãy hầu hạ A Thanh.
Bùi Tử Thanh nghe được lời này, sợ tới mức vội vàng xua tay.
- A Thanh cũng không thích tỳ nữ hầu hạ?
Bùi Tử Thanh gật đầu.
Cô dừng một chút, sửa lại lời nói:
- Vậy thì đi hầu hạ những công tử ở Bách Hoa viên đi, Đông Tuyết phân công mỗi công tử một người.
Bách Hoa viên này cũng không phải là khu vườn trồng một trăm loại hoa, chỉ là co tên là bách hoa mà thôi.
Những năm gần đây, thành chủ thường hay thu nhận các mỹ nam mang về Bách Hoa viên.
Như là năm kia, công tử Vân Vụ được sủng ái nhất ở Mai viên;
Năm trước, công tử Cố Lan Chi được sủng ái ở Lan viên.
Gần đây nhất là Tiết công tử Tiết Tùng Uẩn, được vào ở trong Mẫu Đơn viên xa hoa nhất.
Lan viên cũng không có hoa lan, Mẫu Đơn viên cũng cũng không có mẫu đơn, suy cho cùng nơi này chính là thành Tích Tuyết.
Chỗ Vân công tử ở Mai viên thật sự có một mảnh vườn Hồng Mai.
Đông Tuyết đứng ở bên cạnh, run rẩy sợ hãi nhận nhiệm vụ này.
Đại nhân quả thật là bế quan tu luyện đến hỏng não thật rồi?
Đối xử với một đứa bé xấu xí yêu thương chiều chuộng thì thôi đi, hiện tại còn muốn phái một đám tỳ nữ đi hầu hạ cho các công tử ở Bách Hoa viên?
Trước kia đại nhân kiêng dè nhất là chuyện này, sợ vị công tử nào đó tằng tịu với tỳ nữ, nên người hầu hạ ở Bách Hoa viên toàn là những gã sai vặt.
Bất quá, mặc dù trong lòng khiếp sợ, Đông Tuyết cũng không có biểu hiện ra ngoài, tính chuyên nghiệp tương đối cao.
·
Hôm nay, khi nghe tin thưởng cho mỗi người một vị tỳ nữ xinh đẹp, bọn công tử Bách Hoa viên cực kỳ sợ hãi.
Cho dù nhận người, bọn hắn cũng không dám nhìn nhiều, thậm chí nghi thần nghi quỷ, cảm thấy đám tỳ nữ này là tai mắt do thành chủ phái tới, mỗi ngày giám sát nhất cử nhất động bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn công tử ở Bách Hoa viên tất cả đều theo quy củ, rất ít khi ra ngoài.
Mai viên.
Mùi hương Hồng mai thơm ngát cả vườn, bốn vị công tử tuấn mỹ tụ tập trong căn đình(*) nằm ở rừng mai nói chuyện phiếm.
Những tỳ nữ hầu hạ được cho lui xuống rất xa.
Trong bốn vị mỹ nam, một người đánh đàn, một người uống trà, hai người còn lại không thể nào bình tĩnh được.
Một người nghiêm mặt, sắc mặt nặng nề, một người đứng ngồi không yên, lo lắng chồng chất.
Thân là chủ nhân của Mai viên - Vân Vụ công tử mặc áo xanh nhìn mấy người kia, thong thả uống một hớp trà, dáng vẻ tao nhã, cảnh đẹp ý vui.
(*) bộ diêu: Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ
(*) đình