Bạc Phong mặt vô biểu tình mà tiếp tục ăn.
Thật ra, đối với đồ ăn, cậu cũng không có ham thích bao nhiêu.
Nhưng bữa cơm trưa này, không biết là do vừa ăn hay thế nào, cậu ăn nhiều hơn rất nhiều hơn so với trước kia.
Trong phòng Hội học sinh không một bóng người.
Người vừa mới đánh nhau cùng cậu kia.
Đã rời đi từ sớm.
Nam Nhiễm đang trên đường đến nhà ăn.
Hắc Long chủ động mở miệng:
【 Ký chủ, Hắc Long không thể điều tra rõ được lai lịch của Bạc Phong này. 】
Theo thường lệ, trong thế giới này không thể xuất hiện người có khí vận còn mạnh hơn cả nam nữ chính được.
Nếu xuất hiện, thì đó là một số người xuyên việt hoặc là người trọng sinh.
Nhưng Bạc Phong này.
Cậu không có dấu vết xuyên việt hay trọng sinh.
Cậu chính là nhân vật trưởng thành lên trong tiểu thế giới này.
Nhưng là khí vận của người này còn mạnh hơn cả khí vận của nam nữ chính cộng lại, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nam Nhiễm không chút để ý lên tiếng
"Ừ."
Cậu có lai lịch gì.
Tại sao lại xuất hiện.
Có mục đích gì.
Mấy thứ này cô đều không quan tâm.
Đem cậu về nhà, đây mới là mục đích.
Một tầng hầm dạ minh châu kia của cô, cũng đều không rõ lai lịch.
Chẳng phải cũng cứ sáng lên đó sao?
Tính theo bản chất, thì ý nghĩ của Nam Nhiễm, gần như giống hệt một tên thổ phỉ.
Lúc tới nhà ăn.
Lại đụng phải Tả Hàm.
Tả Hàm nhìn thấy Nam Nhiễm, cực kỳ vui vẻ.
Chủ động chạy chậm tới bên người cô.
"Nam Nhiễm, cậu tới ăn cơm sao?"
Nam Nhiễm liếc mắt một cái,
"Không thì sao?"
Tả Hàm mở miệng
"Tớ đi mua giúp cậu."
Bạn học này rất là nhiệt tình.
Không bao lâu liền bưng hai phần cơm xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Không có lập tức động thủ.
Mà là nhìn Tả Hàm đang ngồi ở đối diện.
Tả Hàm bị Nam Nhiễm nhìn chằm chằm làm cho sửng sốt, có chút hồi hộp hỏi:
"Sao lại không ăn?
Không thích hả?"
Nam Nhiễm chậm rì rì
"Cậu ăn trước."
Tả Hàm thành thành thật thật gật đầu.
Trong mắt có vui vẻ không giấu được.
Ân nhân thực có lễ phép, thực có giáo dưỡng nha.
Cô vừa nghĩ, vừa bắt đầu ăn.
Tầm mắt Nam Nhiễm dừng trên đôi đũa cô đang cầm.
Nhìn trong chốc lát.
Tiếp theo, dùng tư thế giống như thế.
Cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn, bỏ vào miệng ăn.
Động tác rất chậm, có hơi trúc trắc.
Nhưng, không sai sót chút nào, thành công đem đồ ăn chuyển tới được trong miệng.
Tiếp theo, Nam Nhiễm cúi đầu, không nhìn Tả Hàm nữa.
Sau khi Tiểu Hắc Long xem một loạt phản ứng của ký chủ khi ăn đồ ăn.
Dường như hiểu ra được gì đó.
Nó dùng thanh âm trẻ con hỏi.
【 Ký chủ, có phải cô chưa từng ăn đồ ăn của nhân loại không? 】
Bởi vì chưa từng ăn, cho nên mới cho rằng bao bì đóng gói của khoai lát có thể ăn.
Bởi vì chưa từng ăn, cho nên mới sẽ há miệng cắn vào cơm hộp kia.
Nam Nhiễm cũng không trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
Chỉ tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ trầm mặc, có hơi đau lòng.
Ký chủ vậy mà chưa từng được ăn thứ gì, thật không dễ dàng.
Nó đang chuẩn bị nói lời an ủi.
Liền nghe ký chủ nhà mình gõ bàn.
Tả Hàm đang ăn cơm liền ngẩng đầu lên.
Nhìn qua tâm tình của Nam Nhiễm có vẻ rất tốt.
"Đi mua thêm."
Cô không khách khí chút nào mà sai sử người ta.
Thấy được một phần cơm trước mặt Nam Nhiễm, đã bị ăn sạch sẽ.
Đũa dùng một lần kia không biết tại sao, hình như ······ có vẻ ngắn đi mất một đoạn.
Mà đồ ăn trước mặt Tả Hàm, một nửa còn chưa ăn xong.
Cô lập tức đứng dậy.
"À à, được."
Tả Hàm có lòng nhẫn nại và lòng cảm ơn rất lớn đối với Nam Nhiễm.
Ở trong mắt Tả Hàm, Nam Nhiễm là một cô gái giàu lòng lương thiện và rất có lễ phép.
Cho nên, ân nhân nói cái gì đều đúng.