Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 129

Ở vị diện trước.

Dù sao gì cũng có một đám người xấu.

Nhưng lần này.

Chỉ có một tên như vậy.

Để ký chủ lăn lộn.

Ba phút, chắc không phải chơi tàn rồi chứ?

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Nhàm chán."

Không tốt bằng một phần mười dạ minh châu.

Tiểu Hắc Long vừa thấy tình hình này, nghi hoặc,

【 Ký chủ, cô định buông tha cho hắn ta? 】

Nam Nhiễm trầm tư trong chốc lát.

Bỗng nhiên mở miệng,

"Hắn tai họa nhiều người như vậy, khiến hắn chịu có chút trừng phạt thế này, có phải rất không công bằng với những người đã chết đó không?"

Trong thời gian ngắn, Tiểu Hắc Long thế nhưng không nghĩ ra được lời gì để phản bác.

【 Hơi, hơi có đạo lý nha. 】

Nam Nhiễm

"Tôi có phải đang vì dân trừ hại không?"

【 Đúng ·····】

"Mối họa bị ngàn người chỉ trích như hắn, có phải là dù tôi đối với hắn thế nào thì cũng không quá đáng không?"

【 Tuy là nói như vậy ······】

Khi Tiểu Hắc Long đang do dự.

Ký chủ của nó đã lấy chân dẫm lên đầu hắn ta.

Nghiền qua nghiền lại không ngừng.

Tô Tử Trác phát ra tiếng rên đau đớn.

Lực chú ý của Nam Nhiễm quét đến tay Tô Tử Trác.

Nhìn kia trên cánh tay kia, không có bất cứ miệng vết thương nào.

Trên mạng nói cắt cổ tay gì đó.

Đều là giả.

Nhưng mà.

Rất nhanh liền sẽ thành sự thật.

Nam Nhiễm cầm lấy cục đá ở bên cạnh.

Đập lên cổ tay hắn.

"..."

Tô Tử Trác phát ra tiếng hô đau kịch liệt.

Máu đầy mặt.

Mở một đôi mắt.

Cặp mắt kia, nhìn Nam Nhiễm, cuối cùng cũng có một thứ gọi là sợ hãi.

Hắn thở hồng hộc

"Cô, cô."

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn hung ác, cắn chặt răng

"Mày đi chết đi!"

Nói, liền từ trên mặt đất ôm lấy chân Nam Nhiễm.

Há miệng cắn qua.

Chỉ tiếc.

Còn chưa cắn được.

Đã bị Nam Nhiễm dùng một cục đá đập bất tỉnh.

Ngay lúc cô đập hắn bất tỉnh.

Liền nghe được tiếng còi xe cảnh sát.

Xe cảnh sát ngày càng gần.

Chói tai khiến cô phải bịt tai lại,

Đằng trước, là một chiếc xe thương vụ màu đen,

Xe thương vụ dừng lại.

Có một người bước xuống khỏi xe,

Sau đó.

Ào ào, vệ sĩ áo đen nháy mắt bao vây người kia lại.

Bảo vệ người đó bên trong.

Chặt chẽ tới mức không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.

Vẻ mặt lạnh nhạt.

Hơi hơi nhăn mày.

Nguyễn Mặc nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Giữ chặt cô.

Ôm vào ngực.

"May mà em không sao."

Ninh Dã ngồi trong xe.

"······"

Này người anh em, cậu không thấy được cái người đầy máu nằm dưới chân Nam Nhiễm sao?

Cô ấy đâu chỉ không sao,

Mà còn đem tên biến thái kia đánh cho gần chết.

Con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm bình tĩnh mà nhìn Nguyễn Mặc một hồi lâu.

Nghiêng đầu.

À.

Đúng, dạ minh châu.

Cô xé quần áo của vệ sĩ bên cạnh, lau lau tay.

Sau đó mới ôm dạ minh châu.

Lẩm bẩm một câu,

"Anh không phải nên nằm trên giường sao?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Đang nói.

Lúc này.

Cảnh sát đã nhanh chóng đi tới.

Phong tỏa khu vực này.

Sau khi đơn giản tìm hiểu một chút tình hình.

Biết Tô Tử Trác là do Nam Nhiễm phòng vệ chính đáng, mà đánh bại hắn.

Sau đó, một đám cảnh sát hành lễ với Nam Nhiễm.

"Đồng chí Nam Nhiễm, xin cho phép chúng tôi được kính lễ cao quý nhất.

Trừng gian diệt ác, cô chính là tấm gương tốt của nhân dân!"

Ninh Dã ở bên cạnh, đỡ xe, suýt chút nữa nhũn chân.

Dựa theo hành động của Nam Nhiễm.

Lời này thật sự rất xứng với cô.

Nhưng.

Ngẫm lại phương thức động thủ lúc nãy của cô.

Ninh Dã run rẩy.

Nam Nhiễm bị nhóm cảnh sát này hành lễ khiến cho ngơ ngác.

Lúc lâu sau,

Cô nghiêm túc gật đầu

"Ừm. Đúng.

Tôi là tấm gương.

Phải học tập thật tốt."

Vị bạn học này thản nhiên tiếp thu.

Không có bất cứ lương tâm bất an nào.
Bình Luận (0)
Comment