Editor: Howaito Sakura
Hắn nhìn ánh mắt Nam Nhiễm, không biết vì sao, đã không còn sự hờ hững như trước nữa. Thật lâu sau, Tây Nặc nói:
"Nếu ngươi có thể tìm được vòng nguyệt quê của thần rừng rậm, ta sẽ ban thưởng cho ngươi dạ minh châu sáng nhất thế giới."
Nàng nhướn mày, nâng mắt đánh giá hắn từ đầu đến cuối.
Dạ minh châu sáng nhất thế giới?
Hắn muốn đem bản thân mình cho nàng?
Nếu nghĩ như vậy, thì dạ minh châu hắn là của nàng rồi.
Dạ minh châu yêu quý muốn vòng nguyệt quế gì đó cũng không phải không thể giúp hắn tìm. Nghe sao cũng cảm thấy không phải chuyện không thể nhận. Nàng thống khoái gật đầu.
"Có thể."
Nói xong, nàng giơ tay ra, khẩu khí như đang nói chuyện hiển nhiên.
"Lại đây cho ta ôm một cái."
Nếu sớm muộn cũng là của nàng, vậy ôm trước cũng không phải không thể nhỉ?
Tiểu Hắc nghe thấy lời kí chủ, trong lòng gật đầu. Ừm, ăn khớp vô cùng, không hề có sơ hở.
Hoàn hảo.
Tây Nặc thờ ơ.
Tiểu Hắc Long kìm nén tức giận giải thích:
Kí chủ thật ngốc nghếch. Nếu hắn bị bệnh sạch sẽ, hắn đương nhiên sẽ không cho kí chủ ngài ôm đâu.
Nam Nhiễm nhìn người đang tỏa sáng kia.
Ghét bỏ nàng à.
Hừ.
Khóe môi cong một vòng lớn, nàng tùy tay xé một bên váy. Ngay sau đó liền chạy về phía Tây Nặc. Hắn vừa mới phản ứng lại đã bị nàng hai tay ôm cổ, quắp chân, lộ ra mắt cá chân trắng trẻo. Dưới ánh trắng, chiếc váy màu xanh đậm đong đưa theo gió lạnh, mái tóc tựa rong biển bay phấn phới. Nàng nghiêng đầu, nhìn cổ hắn, một chút do dự cũng không có.
Phập.
Nàng cắn cổ hắn.
Cơ hồ trong nháy mắt, con ngươi tối đen của Tây Nặc biến thành màu vàng, hai thở cường đại phút chốc bùng nổ, tràn ngập bên người hắn.
Nam Nhiễm cắn hắn, thật sự là hung ác đến mức dọa người.
Tí tách.
Vài giọt máu chảy ra ngoài.
Nàng cười ra tiếng, đầu cọ cọ trên vai hắn, môi đỏ mọng cong lên, khiến gương mặt trở nên xinh đẹp lạ thường.
"Ngươi lau đi. Tiếp tục lau đi. Máu của ngươi đã dính hơi thở của ta rồi, lau kiểu gì cũng không được."
Nàng ngẩng đầu, mang theo lời nói cao hứng khó kiềm chế được. Đương nhiên sau khi nàng nói xong cũng cảm nhận được sát ý cường thịnh tràn ngập người hắn.
Làm sao đây?
Ừm.
Chạy thôi.
Đồng chí Nam Nhiễm nhảy xuống, bỏ chạy.
Thật sự biết đùa.
Dạ minh châu trong thế giới này, vừa nhìn đã biết không phải dạ minh châu tốt bụng đứng đắn gì. Nhỡ dạ minh châu kia đánh nàng thì phải làm sao đây?
Tiểu Hắc Long nhìn kí chủ của mình làm xong chuyện xấu vỗ mông bỏ chạy, một chút đều không thấy xấu hổ hay hối hận.
Tây Nặc đứng dưới ánh trắng, khép hờ mắt, đưa tay sờ cổ mình, trên tay vương vết máu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những giọt máu kia không phải màu đỏ thuần, mà là màu đỏ tía độc nhất.
Hắn nhìn thật lâu, thế nhưng không có đánh nàng thành tro bụi, ngược lại còn nhìn theo bóng hình nàng chạy mất đằng xa.
Vì sao vậy?
Lúc nghĩ như vậy, lực chú ý của hắn bị một con ốc biển trên mặt đất hấp dẫn. Đó là một con ốc biển màu vàng, trên vỏ của nó có một dấu răng rất sâu.
Nghe nói tiếng giao nhân khó nghe đến cực điểm, vì vậy ở trong biển rộng, vì muốn hấp dẫn thương thuyền của nhân loại sẽ dùng ốc biển thổi ra thanh âm mê hoặc người, khiến cho bọn họ tiến vào lĩnh vực của giao nhân.
Ốc biển của giao nhân đã đi cùng người đó từ lúc sinh ra đến lúc chết, là vũ khí của bọn.
Nếu ốc biển của mình bị người khác thổi sẽ phát sinh tình huống gì?