Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 151

Editor: Howaito Sakura

Khi tầm mắt Nam Nhiễm rơi xuống con rắn nướng thật to kia, đã quyết định sẽ không đi nữa. Nàng vừa định tới gần nó hơn thì bị Tây Nặc kéo lại. Hắn nắm bàn tay giống bánh mỳ của nàng, nhịn không được nhéo hai lần, như cũ là giọng nói lạnh lùng.

"Dùng ốc biển của ngươi đổi thịt rắn này."

Nàng bĩu môi. Ốc vàng của nàng vô cùng quý giá, thịt của một con rắn làm sao có thể sánh bằng? Hắn nhìn vẻ mặt của nàng, hỏi:

"Không đổi?"

Thanh âm của hắn không hề dao động.

Nàng đồng ý: "Đổi." Nói xong liền giãy khỏi tay hắn, chạy đến thịt rắn nướng trước mặt.

Tiểu Hắc Long: [..]

Ốc vàng độc nhất vô nhị vậy mà bị đổi với một con rắn?

Lúc Tiểu Hắc Long đang than thở, kí chủ của nó đã lấy con rắn xuống, bóc ra ăn. Thịt rắn nướng thơm ngon này, bốnngười bình thường ăn còn có dư. Nhưng khi kí chủ của nó ăn lại dùng tốc độ biến mất mà mắt thường có thể thấy được. Không đến nửa tiếng, nàng đã ăn hết một nửa số thịt rắn.

Tây Nặc không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng, tầm mắt hắn dừng ở trên người Nam Nhiễm đang ăn. Hắn gặp qua không ít giao nhân, nhưng kẻ ăn nhiều như vậy thì đúng là mới gặp lần đầu.

Dưới ánh trăng, nàng để lộ dáng người hoàn mỹ của nàng. Cho dù hiện tại nàng đang ăn uống cực kì bất nhã, cũng không thể che đi dung mạo tinh xảo quyến rũ này. Một nhúm tóc vô tình dính vào mặt nàng khiến nàng dừng lại, cảm thấy chướng mắt vì tóc của mình. Nàng đảo mắt xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi trên người hắn.

Nàng cầm trong tay một miếng thịt rắn nướng thơm ngào ngạt, đi đến trước mặt hắn, đưa thịt rắn đến bên môi hắn.

"Nếm thử đi."

Tây Nặc chớp mắt, hắn cảm thấy nữ nhân này không phải là một giao nhân được giáo dục tốt, có đức tính khiêm nhường. Nhưng hắn lại không nói gì, môi mỏng mở ra, ăn miếng thịt kia. Nam Nhiễm nhìn hắn ăn, đôi môi đỏ mọngcong lên:

"Thịt rắn là của ta, ngươi ăn thức ăn của ta, cho nên ngươi nợ ta."

Hắn nhìn nàng nói chuyện không chút cố kỵ, chờ đến khi nói ong, nàng đề nghị:

"Ngươi lại giúp ta gỡ tóc đi.

Vì vậy, trong rừng sâu xuất hiện một khung cảnh. Thiếu nữ mặc váy xanh lam ăn thịt rắn nướng, nam nhân mặc áo đen lạnh lùng cường đại đứng sau lưng nàng, không nói một lời, thường giúp nàng gỡ tóc.

Bức tranh này, thật sự rấtđẹp mắt.

Chỉ là hình ảnh đẹp mắt không giữ được bao lâu, một thanh trường đao xuyên phá rừng rậm thẳng tắp đâm về hướng bọn họ. Mục tiêu của thanh đao là nam nhân áo đen trước mắt này.

Phập!

Trường đao cắm vào cây đại thụ phía sau, ở ngay sát cổ Tây Nặc. Chuông trên thanh đao chấn động mà kêu leng ca leng keng. Sát ý bất chợt đến như vậy, vốn nên cảnh giác, nhưng mà hai vị này.. lại có vẻ không hề chú ý đến điểm này. Nam Nhiễm không hề ngẩng đầu, vẫn tiếp tục ăn. Về phần hắn, chỉ khẽ chớp mắt một chút, tiếp tục gỡ tóc giúp nàng. Thấy nàng chỉ còn đầu rắn chưa ăn, hắn nói:

" Đừng ăn. "

Nàng không quan tâm, tiếp tục ăn.

Hắn dùng sức kéo tóc nàng, nàng quay đầu bất mãn:

" Ngươi làm gì? "

Tây Nặc:" Đi thôi. "

" Không muốn."

Nhưng Nam Nhiễm vừa nói xong lời cự tuyệt đã bị Tây Nặc nắm cổ tay dẫn đi. Hắn khép mắt, nhìn thấy tay nàng dính toàn dầu mỡ, lấy ra một chiếc khăn tay màu đen, vẻ mặt lãnh đạm lau sạch cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment