Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 167

Nam Nhiễm không khách khí hạ thủ.

Giơ tay ra, nắm lấy sừng của ác long, như muốn bẻ gãy sừng của nó.

Ác long sợ hãi kêu lên.

"Gầm!"

Vừa hoảng sợ, vừa la hét, nó lắc lư từ bên này sang bên kia rồi bay thẳng xuống đất.

Tiếng kêu của ác long khiến cho muôn thú trong rừng giật mình.

Chỉ cần là vật còn sống có thể hoạt động đều nhanh chống trốn đi.

Rầm!

Cuối cùng, ác long đâm đầu xuống đất.

Cái sừng dài trên đầu nó cắm sâu xuống đất, khiến ác long không thể rút ra.

Ác long co cánh lại.

"Ô ô ô ô, ngao!"

Khóc.

Ác long nhắm mắt lại lớn tiếng khóc.

Nam Nhiễm đứng ở bên kia nhìn thấy cũng sững sờ.

Đây là có ý gì?

Âm thanh non nớt của hệ thống vang lên.

[Ký chủ, sau khi kiểm tra, con ác long này có lẽ đã sống hơn trăm năm

Trong thế giới của loài rồng, ba trăm tuổi mới trưởng thành.

Nói cách khác, thì con rồng này vẫn còn là một đứa trẻ.]

Nam Nhiễm đang đứng trên lưng hắc long.

Từ trên người nó nhảy xuống.

Cúi đầu nhìn nó.

Nhưng nó càng khóc lớn hơn.

Nàng duỗi tay, vỗ vỗ cánh nó.

"Đừng khóc."

Ác long:

"Ô ô ô ô, ngao!"

Càng khóc lớn hơn.

Chậc.

Chân mày Nam Nhiễm hơi nhíu lại, âm thanh này khiến nàng không kiên nhẫn.

Nhấc chân đá vào mông nó.

"Câm mồm cho lão tử, ngươi có nghe thấy không!"

"Ô ô ô ô.."

Tiếng khóc ngay lập tức ngừng lại.

So với nhẹ giọng dỗ dành.

Quả nhiên, đơn giản thô bạo hiệu quả hơn.

Nàng đưa tay ra.

Kéo đuôi của nó.

Kéo nó từ trong đất lên.

Tiểu ác long ngồi trên đất.

Cánh đều thu lại.

Đôi mắt ướt nước mắt, nhìn chằm chằm cái khăn đen trên tay Nam Nhiễm.

Vốn dĩ, chủng loại rồng này.

Dáng dấp trông rất dữ dằn.

Rất khó bị người ta đặt ở vị trí người bị hại.

Nhưng bộ dáng của tiểu ác long này, nhìn qua lại trông rất đáng thương.

Một người, một rồng, bất đồng ngôn ngữ, không thể giao tiếp.

Đợi một lúc, nhìn bộ dáng không có ý muốn đưa cái khăn đen cho nó của Nam Nhiễm.

Ác long giận dữ.

"Hống hống hống!"

Điên cuồng hét lên với Nam Nhiễm.

Nam nhiễm ngồi bên cạnh vốn có chút mệt.

Muốn đi ngủ.

Bị ồn ào như vậy, cơn buồn ngủ lập tức cũng biến mất.

Một người một rồng đối mặt.

Ác long tiếp tục rống.

"Hống hống hống!"

Nắm đấm của Nam Nhiễm hướng về phía ác long.

Mẹ, đúng là thiếu đánh.

Tuy nhiên, nắm đấm giơ lên của nàng không hề rơi xuống.

Mà bị một bàn tay thon dài kéo lại.

Ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, Tây Nặc đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Anh nắm lấy tay nàng, rồi kéo nàng đến bên cạnh mình.

Trên người hắn mặc đồ đen, ánh trăng sáng bao phủ lấy hắn.

Sợi tóc rủ hai bên gò má, không biết là do ánh trăng hay là như thế nào.

Luôn cảm thấy khi hắn ở cùng Nam Nhiễm, cỗ khí lạnh như băng kia được tản đi một chút.

Anh nắm chặt lấy tay nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Con ngươi không gợn sóng không hề có một chút cảm xúc nào.

Đôi môi mỏng lạnh chậm rãi mở miệng nói.

"Làm gì?"

Nam Nhiễm thấy rõ người tới, liền duỗi ngón tay chỉ vào con rồng ngu ngốc bên cạnh.

"Nó ở chỗ này cứ kêu không ngừng.

Chính là thiếu đánh.

Đánh nó một trận nó liền ngoan ngoãn."

Vừa nói, liền muốn đi đến đánh tiểu hắc long.

Mà tiểu hắc long kia.

Nhìn thấy Tây Nặc, ngửi một cái, lỗ mũi giật giật.

Đột nhiên ánh mắt sáng lên.

"Hống hống hống!"

Hai cánh phía sau dang ra, hồng hộc bay tới, bay xung quanh Tây Nặc.

Cây cối xung quanh đều bị thổi ngã về phía sau.

Bàn chân to lớn đạp trên mặt đất, rầm rầm rấm, khiến cho mặt đất chấn động.

Bình Luận (0)
Comment