Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 179

Vừa dứt lời.

Thợ săn rồng giơ đao lên.

Trực tiếp đâm tới.

Trên lưỡi đao tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Bịch!

Chém về phía Tây Nặc.

Nhưng thợ săn rồng thậm chí còn chưa đến gần Tây Nặc.

Đã bị một lực lượng chặn lại.

Sau đó, trong nháy mắt, thợ săn rồng như bị lực lượng đó nuốt chửng.

Một lần nữa, sức mạnh của thần rừng lại xuất hiện bảo vệ cho thợ săn rồng.

Để chống lại lực lượng này của Tây Nặc.

Đáng tiếc.

Sau đó một âm thanh như miếng thủy tinh rơi, vang lên.

Một giây kế tiếp phá vỡ hàng phòng ngự của thợ săn rồng.

Ngay lập tức xuyện vào bụng hắn ta.

Con ngươi của thợ săn rồng co rút một cái, nhìn xuống ngực mình.

"Ngươi, ngươi dám?"

Thanh âm của Tây Nặc không có chút nào phập phồng.

"Gặp ta, nó không bảo vệ được ngươi."

Ngươi xung quanh cũng hít một hơi khí lạnh.

Càng không dám tiến lên.

Một phần là bị Tây Nặc dọa sợ.

Còn lại, là muốn thấy được tình cảnh chật vật của thợ săn rồng.

Bọn họ chỉ là những tiểu tử bình thường.

Tại sao phải đi chịu chết?

Thợ săn rồng ngã xuống đất.

Cho dù bây giờ có trông như thế nào.

Hắn ta cũng chắc chắn Tây Nặc sẽ không giết hắn ta.

Sau đó, hắn ta đắc ý, cười lạnh.

Mở miệng nói ra một bí mật.

"Ngươi sẽ không giết được ta.

Nếu phong ấn chưa được gỡ bỏ, thì ngươi sẽ không thể giết được ta.

Nếu không phong ấn này sẽ giam giữ ngươi lại đời đời mãi mãi."

Nam Nhiễm tựa đầu trên vai Tây Nặc. Nghe hắn ta nói về phong ấn của thần rừng.

Chợt nhớ lại một chuyện.

Lực chú ý của nàng chuyển sang phái Thánh Á.

Có tin đồn là gì?

Chỉ có người lương thiện nhất, mới có thể thừa kế vòng nguyệt quế của thần rừng.

Nàng cụp mắt xuống, nhìn bàn tay sưng lên của mình.

Nàng hướng về phía Thánh Á ngoắc ngoắc tay.

Ra hiệu muốn nàng ấy tới đây.

Thánh Á nhìn một cái cũng hiểu tiên tự đang gọi mình.

Giống như được tôi luyện trong nhiều ngày nên đã trở thành bản năng vậy.

Rõ ràng con rồng kia nguy hiểm như vậy.

Nàng vẫn đến gần.

Con rồng kia không làm thương tiên tử.

Vẫy hẳn cũng sẽ không làm thương nàng đúng không?

Thánh Á suy nghĩ trong lòng.

Nam Nhiễm kéo tay áo của Tây Nặc.

Nhìn hắn một chút.

Tây Nặc nhìn xuống, cùng nàng đối mặt.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nam Nhiễm lại không thể nói.

Nàng chỉ đành kéo tay áo của hắn và tự tìm kiếm nó.

Tìm nửa ngày.

Cổ tay Tây Nặc động một cái.

Nguyệt quế kia liền xuất hiện trên tay hắn.

"Cái này?"

Chân mày Nam Nhiễm cau lại.

Đưa tay nhận lấy, rồi ném nó về phía Thánh Á.

Thánh Á nhìn thấy tiên tử ném cho mình một thứ gì đó lập tức đón lấy.

Cầm nó ở trong tay.

Đó là một vòng nguyệt quế.

Được làm từ cây mây, không có gì đặc biệt.

Nhưng khi nàng cầm trong tay, ngay lập tức.

Vòng nguyệt quế kia như bị điều khiển vậy, tự động bay lên đỉnh đầu Thánh Á.

Phát ra ánh sáng.

Xung quanh truyền tới tiếng chim hót, ánh sáng màu xanh nhạt bao bọc toàn thân Thánh Á.

Hơi thở của vạn vật trong rừng đều đến gần Thánh Á.

Bao gồm cả đại đao trong tay thợ săn rồng.

Trong nháy mắt, đại đao kia biến thành một chiếc lá.

Rơi trên mặt đất.

Thợ săn rồng sửng sốt.

Sợi dây vàng trên cổ tay mảnh khảnh của Tây Nặc, cùng ánh sáng xanh nhạt đều biến mất sạch sẽ.

Nam Nhiễm tựa trên vai Tây Nặc.

Tóc rũ xuống.

Dáng vẻ của nàng trông rất mê hoặc, vẻ ngoài rất tinh xảo, quyển rũ.

Hành động này.

Chẳng khác nào một yêu phi mê hoặc hoàng đế.

Đôi môi đỏ mọng của nàng nở một nụ cười.

Mới vừa nói không thể giết.

Bây giờ thì có thể rồi.

Thân thể của thợ săn rồng cứng lại.

Hắn ta không thể tin được.

"Làm sao, làm sao có thể?"

Thay vì bất ngờ, thì hắn ta ngược lại như không thể chấp nhận được rằng lực lượng của mình bị thu hồi.

Bình Luận (0)
Comment