Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 19

Sau khi học xong cả chương trình học buổi sáng.

Vốn dĩ, Tiểu Hắc Long cho rằng ký chủ sẽ lập tức chạy về hướng phòng Hội học sinh.

Dù sao ký chủ nhà mình cũng thèm ······ thích ăn như vậy.

Tan học năm phút.

Bạn học trong lớp đều rời khỏi.

Nam Nhiễm nằm trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Lại qua năm phút.

Trong phòng học vẫn yên tĩnh không tiếng động.

Tiểu Hắc Long nhịn không được nhắc nhở

【Ký chủ, cô không đói bụng hả? 】

Lời dò hỏi của nó không có được bất cứ hồi âm nào.

Hệ thống lâm vào suy nghĩ.

Điều này không khoa học.

Cho đến khi, Tiểu Hắc Long thấy được mặt trời nắng gắt chói chang bên ngoài.

Ở trước đó một tiết, ký chủ đã sớm quyết đoán đem chỗ ngồi của mình kéo đến hàng cuối cùng.

Gió táp mưa sa chiếu không đến.

Chỉ là, ngày hè sắp đến.

Còn là lúc giữa trưa.

Mỗi một góc trong phòng học đều bị ánh nắng chiếu rọi.

Điều hòa trong lớp vẫn chưa sửa xong.

Cho dù bật quạt, nhiệt độ hiện tại vẫn là ······30 độ.

Thấy ký chủ nằm yên ở đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, suy đoán trước đó được xác minh.

Ký chủ rất sợ thời tiết có mặt trời chói chang.

Vừa phơi liền sẽ trở nên suy yếu.

Suy yếu đến mức ngay cả việc hấp dẫn như đi ăn gì đó, cũng không có sức làm.

Thời gian cứ vậy trôi qua.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Cửa sau lớp bị mở ra.

Một tầm mắt dừng trên người Nam Nhiễm.

Bóng dáng bao trùm lên người Nam Nhiễm.

Người nọ dừng một chút, đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Vươn tay, đặt lên trán Nam Nhiễm.

Đôi mắt vốn đang nhắm của Nam Nhiễm phút chốc liền mở ra.

Cô giơ tay lên, cầm lấy cái tay kia.

Cứ như được tiêm máu mới vậy.

Cả người cô đều dán về phía chủ nhân của cái tay.

Sau đó, duỗi tay, cho đến khi ôm lấy cả thân thể người ta.

Tiểu Hắc Long lại muốn che mắt.

Ký chủ của nó, đang làm gì vậy?

Người nọ mặt vô biểu tình, đối với hành vi quá mức thân mật này của Nam Nhiễm cũng chỉ tạm dừng ba giây.

Ba giây sau, duỗi tay, kéo người đang dính trên người xuống.

Nam Nhiễm bị kéo ra, hơi có chút tinh thần lại.

Cô thấy rõ người tới.

À, là dạ minh châu.

Bạc Phong mặt không cảm xúc, sắc mặt không chút biến hóa nào bởi hành động dị thường của cô.

Nam Nhiễm lầm bầm lầu bầu.

"Thì ra còn là một viên dạ minh châu đông lạnh nha.

Thật thần kỳ."

Trước kia vẫn luôn không phát hiện ra, trời nóng như vậy, trên người nam sinh này vẫn luôn lạnh băng.

Lạnh lạnh mát mát, giống như một khối băng vậy.

Khối băng này còn sẽ không bị tan chảy.

Ánh mắt Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong liền càng phát sáng.

Thật đúng là tìm không ra lý do không đem cậu ta nhốt vào lồng sắt.

Bạc Phong rõ ràng nhận thấy được ánh mắt biến hóa của Nam Nhiễm.

Ánh mắt cậu vừa động,

Thanh âm lạnh nhạt,

"Cậu lại đang nghĩ đến việc xấu xa gì?"

Tiểu Hắc Long trực tiếp tán thưởng.

Quả thực quá hiểu biết ký chủ rồi.

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Trên người cậu thực lạnh."

"Rồi sao?"

"Muốn đem cậu bỏ lên giường, làm lạnh giường."

Tiểu Hắc Long bị lời nói không chút cố kỵ của ký chủ làm cho thẹn đến mức sắp khóc.

【 Hu hu hu, ký chủ, rụt rè, rụt rè. 】

Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nhắc nhở, tạm dừng ba giây đồng hồ,

"Được rồi, tôi cho phép cậu mặc quần áo nằm trên giường của tôi."

Tiểu Hắc Long đang định nói chuyện

【 Ký chủ, cô ······】

Còn chưa nói xong, đã bị Nam Nhiễm đánh gãy.

"Đây là giới hạn cuối."

*底线: Giới hạn cuối

Những lời này đương nhiên là do Nam Nhiễm nói ra, Bạc Phong cũng nghe được rồi.

Tiểu Hắc Long bị hai chữ giới hạn cuối đó làm cho cứng đờ.

Nửa ngày sau.

Ký chủ, cô biết hai chữ này có nghĩa là gì không?

Ký chủ có thứ này sao?

Vẻ mặt van năm bất biến của Bạc Phong, cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.

Phác họa ra một vẻ ······ trào phúng?
Bình Luận (0)
Comment