Hơn nửa ngày về sau, nàng mới do dự mở miệng
"Tiểu thư, người không thấy gia chủ Đường gia kia giống với người mà cô cứu sao?"
Nam Nhiễm quay sang, cô đưa mắt nhìn nàng.
Tiểu Đào lập tức nói
"Tiểu thư, tiểu Đào cũng biết chuyện này giống như rất không có khả năng, nhưng, nhưng, ta chẳng qua là cảm thấy có chút giống ······"
Dù sao hôm qua, người kia khắp người xanh tím trông rất đáng sợ.
Mà nhìn lại thì Đường gia chủ cũng giống như bị thương nặng lắm.
Tiểu Đào nắm chặt khăn tay, nàng thấy rất giống nhưng khi ngẫm lại lại cảm thấy thật rất không có khả năng.
Nam Nhiễm nghi hoặc, "Rất khó nhìn ra sao?"
Tiểu Đào sửng sốt. Tiểu thư nói lời này vậy thì ý là..
Nàng đang nghỉ ngợi thì có người đi đến đỉnh nghỉ mát này.
Chủ tớ hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn qua.
Tần Dịch mặc bộ y phục màu xám đi xuống mấy bậc thang đến đình nghỉ mát.
Hai tay chắp lại hành lễ.
"Cô nương, chủ nhân nhà ta muốn gặp cô nương."
Y vừa nói xong, Đường khô đã xuất hiện.
Hắn mặc một y phục màu đen, hoa văn bằng chỉ thêu lụa vàng. Hơi thở của hắn mạnh mẽ và lạnh lùng.
Khuôn mặt như được điêu khắc nên dáng vẻ hờ hững.
Tiểu Đào trừng to mắt
"Đường gia chủ?"
Đường gia chủ tại sao phải đơn độc gặp tiểu thư nhà chúng ta?
Tiểu Đào có chút bất an.
Đường gia chủ có thể đi được đến hôm nay thì không phải không có lời đồn đại.
Lời đồn nói rằng hắn là người quyết đoán và không phải dạng người tử tế. Những gì mà hắn muốn đoạt được thì cho dù là người thân có cản đường hắn, hắn cũng sẽ ra tay loại trừ họ.
Có khi nào Đường gia chủ muốn lợi dụng tiểu thư hay không?
Tiểu Đào bởi vì khẩn trương nên bắt đầu suy nghĩ lung tung về các loại chuyện không tốt.
Tần Dịch rất thức thời thấy chủ nhân vừa đến.
Thấy chủ nhân đến rồi.
Thể hiện ra tư thế kính mời nhìn qua Tiểu Đào.
Ý tứ rất rõ ràng là chủ nhân nhà ta muốn nói chuyện riêng với tiểu thư nhà ngươi.
Tần Dịch là người tu luyện nên y thường chấp hành nhiệm vụ cho Đường Khô.
Khôn khó tránh khỏi những cảnh đẫm máu và giết người.
Dù là y đã cố gắng ôn hòa, nhưng với tiểu Đào thì y vẫn căng thẳng mà run chân.
Tiểu Đào cúi đầu nhìn tiểu thư.
Nếu tiểu thư sợ thì vô luận thế nào nàng cũng sẽ đi cùng với tiểu thư.
Kết quả vừa cúi đầu xuống, nàng đã phát hiện Nam Nhiễm tự động đứng dậy đi đến trước mặt Đường gia chủ.
Con mắt Tiểu Đào trợn to.
Tiểu thư lá gan lúc nào trở nên lớn như vậy?
Lúc trước không phải tiểu thư đã từng nói muốn giữ khoảng cách loại người như vậy sao?
Nói gì thì nói những người như vậy cũng không nhiều, cách xa một chút thì cũng đúng mà.
Tần Dịch đi lên bậc tam cấp vào đình nghỉ mát, ôn hòa mở miệng
"Cô nương, mời đi lối này."
Lời nói ôn hòa, nhưng với tư thái như vậy là không cho người khác cự tuyệt.
Cứ như vậy, Tiểu Đào đi theo Tần Dịch.
Đình nghỉ mát này so với trên đường khác có chút nhỏ mà chỉ có Đường Khô và Nam Nhiễm hai người ở đây.
Đường khô nhìn Nam Nhiễm, trên mặt hắn không chút cảm xúc nào nhưng bên trong nội tâm thì lại run lên.
Toàn thân cô là bộ y phục trắng, tuy là nữ tử nhưng cô không có e ngại hắn. Hắn bước từng bước chân kinh định đến cô.
Ánh trăng dịu mát bao trùm lấy cô.
Khuôn miệng đỏ mọng khiến cho khuôn mặt kia xinh đẹp hơn.
Nốt ruồi ngay khóe mắt ở dưới ánh trăng chập chờn hết sức mê người.
Cô giống như tiên trên trời giáng xuống, cô ý mê hoặc hắn.
Nam Nhiễm đến trước mặt hắn.
Thống Tử thanh âm ổn định, nhỏ giọng nhắc nhở
【 Ký chủ, đây là lần thứ hai gặp mặt.
Ký chủ, người xưa rất để ý đến tính e dè của phụ nữ.
Chính là ừm.. Cô không thể nào có ý nghĩ trực tiếp muốn ôm là ôm được. 】
Thống tử thở dài.
Đầu năm nay thật không dễ dàng với Thống Tử.
Thật sự sợ ký chủ dọa cho người ta chạy mất luôn.
Đây là thời gian mà Thống Tử ổn định nhất.
Nam Nhiễm giang hai tay, ôm lấy hắn.
Thống Tử im lặng.