Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 222

Vậy cho nên đều có kinh nghiệm để đánh. Trong số đó có một gã đại hán vừa đá vừa cười nhạo:

"Ngươi không phải bái Bồ Tát sao? Không phải cầu Bồ Tát phù hộ sao? Sao? Bây giờ thì biết Bồ Tát không phù hộ được ngươi, phải không?"

Dứt lời, hắn lại nâng chân lên đá, dẫm lên đầu gối của phụ nhân kia không chút lưu tình nào.

Gã ta vặn vẹo cần cổ, vừa cười lạnh vừa lẩm bẩm:

"Thật là không biết vì cái gì, nhìn ngươi là thấy tức giận. Từ ngày đầu tiên khi ngươi vào thôn trang, đã thấy ngươi không vừa mắt."

Gac đại hán kia trong mắt hiện lên một vẻ chán ghét: "Cũng thật không biết, huynh đệ của ta vì cái gì lại coi trọng loại người như ngươi."

Dứt lời, hắn dường như lại chuẩn bị đá nàng ta, bống nhiên liền nghe được thanh âm của nữ tử vang lên:

"Này!"

Nữ tử một thân bạch ý, tóc xõa tung, hờ trên vai. Nàng dựa vào một một gốc cây hoa đào, uể oải, mí mắt nàng nâng lên, quét một vòng quanh đám người.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng

[Ký chủ, những người này cũng không có tu vi.]

Thật là kỳ quái. Những người này không có tu vi, nhưng phụ nhân kia có ràng là có tu vi, thế mà lại bị ba tên không có tu vi kia đánh thành cái dạng này cũng không đánh lại.

Nam Nhiễm ngửi thấy hương hoa đào nhàn nhạt, nói thầm một câu:

"Không có tu vi.."

Nghĩ như vậy, liền đứng lên, hướng tới đám người đó mà đi.

Gã đại hán kia mới đầu vẫn rất cẩn thận, không biết người tới là ai, nhưng cẩn thận xác nhận lại, phát hiện nữ nhân này một chút tu vi cũng không có. Ba tên đại hán hai mặt nhìn nhau một lúc, không để Nam Nhiễm vào mắt:

"Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."

Nam Nhiễm ba bước, hai bước, đi đến một gã trước mặt, một chân đạp qua, trực tiếp đem gã ta đá xuống cây hoa đào phía sau.

Cây hoa đào rung một trận xào xạc, hoa đào rào rạt rơi xuống, một đóa rơi xuống trên vai nàng, nàng đưa tay phủi nó rơi đi.

Chậc. Thật nhu nhược.

Còn hai gã đại hán còn lại nhìn đến ngẩn cả người.

Đúng là ngoài mạnh trong yếu.

"Ta, chúng ta không quen biết ngươi, có liên quan gì đến ngươi?"

Nam Nhiễm không nói chuyện, chỉ đi về hướng hai người họ trước mặt. Nàng tới gần một bước, hai gã đại hán kia liền lùi về sau một bước.

Một người đi về phía trước thản nhiên, hai người kia lại cùng nhau lùi lại phía sau. Cuối cùng, hai gã kia dựng gã dưới đất lên, rồi chạy.

Rốt cuộc nơi này cũng không phải là địa bàn của bọn họ. Sợ là đụng phải miếng sắt cứng rồi.

Ngay trước khi đi còn hung tợn nói với phụ nhân ngã trên mặt đất kia:

"Ngươi chờ đấy cho ta!"

Nói xong ba người liền chạy.

Ba người bọn họ vừa đi, Nam Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, một tay đặt trên cây hoa đào, Thống Tử vẻ mặt khiếp sợ

[ký chủ thật lợi hại!]

Hiện tại thân thể ký chủ còn đang lúc chữa trị, thế mà lại có thể một chân đạp ngã gã đàn ông to lớn kia?

Nam Nhiễm liếc phụ nhân trên đất kia một cái, nói:

"Ta không còn khí lực nữa, tự ngươi qua đây."

Một cái đá kia, đã lấy mất sức lực của nàng.

Lời nói này nhẹ nhàng bâng quơ. Nói xong, nàng liên dựa vào cây hoa đào, ngồi dưới tàng cây. Đúng là buổi trưa nắng hè thiêu đốt.

Thân thể vốn cũng không có nhiều sức lực, bị phươi nắng một lúc như vậy, thật là trống rỗng.

Phụ nhân từ mặt đất bò lên, đứng ở trước mặt Nam Nhiễm, cúi đầu:

"Tiểu thư."

Tiếng nói khàn khàn, không biết có phải là do khóc hay không.

Nam Nhiễm vân vê một đóa hoa đào trong tay, ở trong tay xoay qua xoay lại.

"Tên là gì?"

Đã quá lâu không có người ở đây, thậm chí tện cũng không biết.

Phụ nhân cúi đầu nói:

"Tinh Chỉ."

"Vì sao lại cầu Bồ Tát?"

Phụ nhân thấp giọng: "Chuộc tội."

"Tội gì?"

"Phu quân của ta, vì ta mà chết."

Tinh Chỉ ba năm trước bị thương, được phu quân cứu ở trong rừng rậm, phu quân tâm thiện, đưa nàng ra khỏi rừng rậm, biết nàng không có nhà để về, liền để nàng tạm thời nhỉ tạm ở nhà hắn dưỡng thương.

Giống như trong thoại bản vậy, hai bọn họ yêu nhau.

Bình Luận (0)
Comment