Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 228

Editor: Howaito Sakura

Vừa nói, Tinh Chỉ vừa đưa một mảnh lụa cho nàng.

Nam Nhiễm lấy mảnh lụa từ trên tay nàng ấy, xoa tay, mí mắt buông xuống:

"Rất quan trọng sao?"

Lời này của nàng nhẹ nhàng bâng quơ vô cùng.

Tinh Chỉ nhất thời nhớ ra lời nàng từng nói với nàng ấy, lập tức đáp.

"Không quan trọng."

Nói xong, nàng ấy im lặng đi theo phía sau nàng, không nói chuyện nữa.

Dưới sự dẫn đường của thị vệ, Nam Nhiễm đi vào thính đường. Phòng bố trí cực kì đơn giản, bức hoành to được đặt bên ngoài phòng. Bước lên ba bậc đá xanh, thị vệ dùng tư thế mời với nàng:

"Cô nương, mời người."

Nàng ngẩng đầu nhìn vào trong, chính giữa căn phòng là một đường tự, nét bút sắc bén dạt dào. Ngay bên dưới đường tự là ghế ngồi chủ vị, hai bên là bàn để tiếp đãi khách, tạo thành hình chữ "môn". Bốn cây cột màu đỏ đứng sừng sững ở bốn hướng đông tây nam bắc, giữa đại sảnh lót đá cẩm thạch là một lư hương, làn khói lượn lờ bay lên, mùi hương tử đàn thơm ngát tràn ngập mỗi góc phòng.

Nam Nhiễm ngồi xuống, rất nhanh có tỳ nữ bưng ly trà lên, cung kính dâng cho nàng.

"Cô nương, mời dùng trà."

Trên ly trà khắc hoa văn cực kì hoa mỹ, nàng chỉ vừa uống một ngụm trà, Đường Khô đã tới. Y mặc một thân hắc bào, hoa văn thêu bằng tơ vàng, vẻ mặt hờ hững, gương mặt không có một chút cảm xúc.

Y xuất hiện, nhưng không nói chuyện với nàng mà lại đứng ở cửa, nhìn người đang ngồi uống trà. Sắc trời bên ngoài mờ tối, ánh nến trong phòng thắp sáng, chiếu lên bóng hình của y, cao lớn vô cùng.

Nàng buông ly trà, ngẩng đầu nhìn y. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Vẻ mặt hờ hững của y hiện lên một tia cảm xúc nhỏ, đôi môi mỏng khẽ động, yết hầu chuyển động:

"Gặp được phụ thân ta?"

Nam Nhiễm bưng ly trà nhấp một ngụm.

"Gặp rồi."

Đường Khô nghe thấy lời của nàng, tay nắm lại, từng khớp xương hiện rõ ràng. Những điều này y đều đã nghe thấy người phía dưới báo cáo tường tận. Ngữ điệu của y vẫn bình thản như cũ:

"Có gì muốn nói với ta không?"

Nàng ngồi ở chỗ chờ, nhìn dạ minh châu cứ đứng ở cửa nói chuyện. Nàng đứng dậy, đi đến cửa phòng, nắm lấy áo bào của y, kéo y vào phòng, vừa đi vừa nói:

"Hắn nói ngươi là quái vật. Phụ thân như vậy giữ lại có lợi ích gì?"

Dạ minh châu sáng như vậy, đẹp đẽ như vậy, phụ thân kia đúng là có mắt như mù.

Đường Khô nghe xong, lỗ tai giật giật, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt. Phải rồi, ngày đó nàng thấy cả người y xanh tím đều không sợ, còn nói thích y, muốn cởi quần áo ngủ cùng y. Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng y tan thành mây khói, ngược lại nắm tay nàng.

Nam Nhiễm quay đầu nhìn y: "Đói bụng."

Y lập tức truyền lệnh cho Tần Nhất: "Truyền thiện."

Tần Nhất cung kính lui ra.

Ánh mắt nàng đảo qua sắc trời bên ngoài cửa:

"Trời tối rồi."

Không nghĩ tới cả ngày hôm nay nàng còn chưa ăn cái gì. Nàng đang nói, Đường Khô nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt càng ngày càng thâm thuýt. Một lúc lâu sau, y mím môi dời ánh mắt, thản nhiên nói ba từ:

"Không biết xấu hổ."

Nam Nhiễm nhướn mày.

Không biết xuất hổ?

Nàng không suy nghĩ cẩn thận vì sao bị nói như vậy, chạy tới kéo áo bào y:

"Lời nói kia là có ý gì?"

Vành tai y nháy mắt liền đỏ bừng, liếc nàng một cái.

Nàng đây là biết rõ còn cố tình hỏi?

Bình Luận (0)
Comment