Editor: Howaito Sakura
Hệ thống bắt đầu lảm nhảm:
[Kí chủ, ngài phải nhớ cho kỹ, phải đối xử tốt với dạ minh châu. Y vui vẻ, kí chủ có thể đạt được hai viên dạ minh châu siêu cấp chí tôn.]
Nam Nhiễm đang định ăn một miếng thịt trâu nướng than, hai tay chéo qua nhau, bánh bao trắng vào miệng nàng, thịt trâu nướng vào miệng Đường Khô.
Bữa tối cứ như vậy mà trôi qua, phần lớn thời gian Đường Khô gia chủ đều ăn bánh bao, ngẫu nhiên mới ăn được thức ăn ngon. Vậy nhưng nhìn bộ dạng của y lại không có một chút nào không tình nguyện.
Hệ thống tang thương thở dài một tiếng, tâm tư của dạ minh châu cũng thật khó đoán.
Khi bữa tối xong, Tần Nhất nhận được một phong thư có hình thức kỳ quái. Bình thường viết đều sẽ dùng phong bì màu trắng hoặc da dê, nhưng phong thư này lại đỏ như máu, mặt trên có họa tiết rõ ràng. Đường Khô nhìn thoáng qua nhưng không nhận lấy, chỉ hờ hững nói:
"Đi thư phòng."
Tần Nhất cung kính: "Vâng."
Gã mang phong thư rời khỏi phòng trước.
Tần Nhất vừa đi, Đường Khô đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm đang ngồi. Nữ nhân này liệu có cảm thấy y đang phòng bị nàng? Nếu giờ không nói gì, nàng liệu có thương tâm không? Y trầm mặc thật lâu mới nói:
"Đây không phải đang phòng bị ngươi."
Nói xong, y nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, ánh mắt y nhìn nàng đặc biệt sâu sắc.
Nói như thế này sẽ khiến nữ nhân y thích không suy nghĩ nhiều đúng không?
Nam Nhiễm nghe được lời y. Nàng nâng mắt nhìn y, đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười, giống như không xương dựa vào tay vịn ghế, đáp một tiếng.
"Ừ."
Hệ thống không hiểu kí chủ và Đường Khô đang nói gì, sau đó chợt nghe nàng nói tiếp:
"Ngươi về sớm một chút."
Y mím môi, thanh âm hờ hững như trước.
"Ừ."
Nàng muốn cùng y ngủ đến như vậy sao?
Thật sự chưa từng gặp nữ nhân nào chủ động như vậy.
Nam Nhiễm nghe thấy y đáp ứng, nở nụ cười. Dưới ánh nến, nốt ruồi dưới khóe mắt nàng rõ ràng lạ thường, bộ dạng nàng cười rộ lên càng thêm mê hoặc người.
Đường Khô đơ cứng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng.. đang dụ dỗ y?
Lo lắng y sẽ không trở về?
Thân thể y cứng đờ trong chốc lát, quay đầu liền đi ra ngoài. Khi sắp tới cửa phòng, y nói:
"Ta sẽ về sớm."
Nói xong câu đó y rời đi.
Tinh Chỉ canh giữ ở cửa, thấy trong phòng chỉ còn lại Nam Nhiễm mới đi vào. Đứng trước mặt nàng, nàng ấy hỏi:
"Tiểu thư, đêm nay người ngủ ở đây?"
Mí mắt nàng không hề động đật đáp: "Ừ."
Tinh Chỉ cẩn thận hỏi: "Vậy cần phải lấy y phục khác để thay?"
Nàng không phản ứng, hệ thống nhỏ giọng lầm bầm: [Kí chủ dạy dỗ thật tốt.]
Tinh Chỉ biết rõ Nam Nhiễm và Đường Khô cô nam quả nữ ở cùng một phòng, hoàn toàn không thấy có gì không ổn.
Hừ.
Kí chủ thật lợi hại.
Nàng xua tay: "Không cần phiền toái như vậy, sáng mai trở về."
Tinh Chỉ gật đầu: "Vâng."
Hệ thống có điểm tò mò:
[Kí chủ, Tinh Chỉ sao lại nghe lời như vậy, vì sao đi theo ngài? ]
Chẳng lẽ là mị lực từ nhân cách của kí chủ?
Mí mắt Nam Nhiễm động đậy, nàng cũng không biết. Vì vậy nàng liền hỏi:
"Vì sao ngươi lại đi theo ta?"
Tinh Chủ cúi đầu, đan hai tay vào nhau: "Nửa đời trước của Tinh Chỉ đều sống vì người khác. Khi ta già không muốn như vậy nữa, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Tinh Chỉ đi theo tiểu thư, sẽ chậm rãi suy nghĩ, cẩn thận xem mình rốt cuộc muốn sống vì cái gì."