Cậu hơi híp mắt lại.
"Cậu không biết?"
Nam Nhiễm chủ động tới gần, mở miệng,
"Tôi phải biết sao?"
Cô vừa nói xong lời này.
Cảm giác lạnh băng của Bạc Phong vừa mới hòa hoãn lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
Thậm chí độ lạnh này càng nặng hơn trước kia.
Không thèm quay đầu lại, xoay người liền đi.
Nam Nhiễm nhìn, dạ minh châu vừa nãy còn nắm trong tay, chạy rồi ······.
Nam Nhiễm chép chép miệng.
Một phút sau, lại chép chép miệng.
Ừm, quả nhiên không giống với những viên dạ minh châu trong tầng hầm kia của cô.
Tiểu Hắc Long nhìn bộ dáng đang dư vị của ký chủ, nhỏ giọng nói
【 Ký chủ, chúng ta không đi tránh mưa sao? 】
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, cô lại lần nữa đút tay vào túi áo.
"Đi dạo."
Vừa nói, vừa dọc theo đường đi tiến về phía trước.
Sau đó, bạn học Nam Nhiễm liền dầm mưa cả một đêm.
Người đi đường, ngẫu nhiên có người thấy Nam Nhiễm dầm mưa mà vẫn tươi cười, liền tỏ vẻ giống như đang nhìn một kẻ điên.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện tâm thần gần đây, xác minh thử xem có bệnh nhân nào trốn viện không.
Sáng hôm sau.
Nam Nhiễm mặc đồng phục sạch sẽ, đi ra cửa.
Trên mặt mẹ kế cô tràn đầy tươi cười.
"Tiểu Nhiễm à, sau này nếu có việc, có thể không cần về, gọi điện thoại cho mẹ là được."
Mọi cử động đều là tiêu chuẩn phu nhân hào môn.
Đây là mẹ Nam Đồng.
Không phải mẹ của nguyên thân.
Con do mẹ kế sinh, so lớn hơn cô.
Việc này nói lên một vài vấn đề.
Không bao lâu sau khi cha mẹ nguyên thân kết hôn, cha Nam liền ngoại tình.
Lúc mẹ nguyên thân mang thai hơn tám tháng.
Nhận được ảnh chụp trẻ con và lịch sử trò chuyện do vị tình nhân này gửi tới,
Cùng với 'ảnh gia đình' một nhà ba người cha Nam và tình nhân.
Mẹ nguyên thân bị chọc tức dẫn đến sinh non, rong huyết mà chết.
Vừa chết chưa tới một năm.
Cha Nam liền cho tình nhân thượng vị, trở thành bà Nam danh chính ngôn thuận.
Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi.
Hơn nữa lúc mẹ nguyên thân chết, là vội vàng hỏa táng, làm lễ tang nhỏ, không mấy người biết.
Thế nên người bên ngoài không biết tình hình đều cho rằng Nam Nhiễm và Nam Đồng là cùng một người sinh, cũng chính là mẹ kế hiện tại sinh.
Nam Nhiễm từ nhỏ đã bị mẹ kế này nuôi lớn.
Mẹ kế đối xử với Nam Nhiễm cũng không tệ lắm.
Một ngày ba bữa, tiêu vặt tiền, chi phí ăn mặc, tất cả đều dùng tốt.
Càng chuẩn xác mà nói, ở trong mắt mẹ kế, chỉ cần Nam Nhiễm không có uy hiếp gì đối với tương lai của Nam Đồng, thì bà ta vẫn sẽ luôn đối tốt với Nam Nhiễm như vậy.
Đương nhiên, chỉ cần có một chút trở ngại.
Mẹ kế này sẽ không lưu tình chút nào mà xé Nam Nhiễm.
Giống như lúc trước từng đối với mẹ ruột của Nam Nhiễm vậy.
Một người phụ nữ, cười là phải ngọt, tâm phải tàn nhẫn.
Mẹ kế đem những lời này hoàn thành gần như hoàn mỹ.
Nam Nhiễm ngậm bánh mì đi ra ngoài.
Trước khi đi, nhìn thoáng qua vị mẹ kế này.
Sau đó bỗng nhiên không chút để ý mà mở miệng nói một câu:
"Vô địch có phải hay không thực cô đơn?"
Tiểu Hắc Long bị lời thoại ngu ngốc này của ký chủ làm cho sửng sốt.
Cũng sửng sốt còn có vị mẹ kế kia.
Bất quá mẹ kế rất nhanh liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Tiến lên nắm chặt tay Nam Nhiễm,
Nhìn vào mắt Nam Nhiễm,
"Tiểu Nhiễm đang nói gì đó? Gần đây áp lực học tập rất lớn?"
Nam Nhiễm cắn lát bánh mì.
Bước đến ôm lấy vị mẹ kế này.
Sợi tóc tản ra.
Nam Nhiễm bỗng nhiên nói bên tay bà ta,
"Mẹ vất vả rồi."
Vừa nói xong.
Mẹ kế bỗng nhiên căng chặt thân thể.
Đó là một loại trực giác.
Nhiều năm như vậy.
Bà ta từng trải qua sóng to gió lớn, đánh bại không biết bao nhiêu kẻ địch.
Nhưng khi Nam Nhiễm mở miệng nói những lời này,
Bà ta lại có một loại cảm giác nguy cơ.