Nam Đồng lập tức giới thiệu:
"Em tên Nam Đồng, là chị của Tiểu Nhiễm."
Tầm mắt Bạc Phong dừng lại trên người Nam Đồng.
Sau khi nhìn vài lần, lại nhìn về phía người bị chuốc thuốc ngủ mới chịu thành thật đang nằm trên giường kia.
Cùng là Nam gia.
Dạy ra lại hoàn toàn không giống nhau.
Bạc Phong lên tiếng.
"Ừ."
Nam Đồng càng thêm ngượng ngùng.
Ai cũng nói Bạc Phong học trưởng cực kỳ lạnh lùng.
Bây giờ tiếp xúc gần gũi, Bạc Phong học trưởng cũng rất dễ nói chuyện mà.
Nam Đồng cúi đầu, đang tìm từ.
Hoàn toàn quên mất em gái đang nằm trên giường ở đằng sau.
Mí mắt Bạc Phong rũ xuống, duỗi tay, cầm áo khoác đang đặt trên giường bệnh lên.
Chuẩn bị rời đi.
Nam Đồng vừa thấy Bạc Phong sắp đi, vội vàng mở miệng.
"Bạc Phong học trưởng, anh đã cứu em gái em, thật không biết phải cảm ơn anh thế nào."
Thanh âm Bạc Phong không hề phập phồng.
"Em gái cô sẽ trả."
Không trả, cũng phải trả.
Cậu dắt áo khoác lên tay, đi ra ngoài.
Lạch cạch.
Áo khoác nghiêng, một đồ vật rớt ra từ túi áo.
Nam Đồng nhìn bức thư màu hồng phấn nhăn nhúm đang nằm trên mặt đất kia, cảm thấy hơi quen mắt.
Đang định nhặt lên.
Thì đã bị một cái tay thon dài khác nhặt lên rồi.
Bạc Phong vừa thấy bức thư này, vốn là chuyện đã qua, lại bị gợi lại.
Khuôn mặt liền lạnh hơn băng sương.
Mà sau khi Nam Đồng nhìn thấy chữ viết trên bức thư.
Quay đầu nhìn Nam Nhiễm đang nằm trên giường, lại nhìn Bạc Phong.
Sắc mặt càng đỏ.
Nam Nhiễm đem thư đưa cho Bạc Phong học trưởng?
Bạc Phong học trưởng vẫn luôn cất giữ?
Nam Đồng cúi đầu, thanh âm vui vẻ hơi run rẩy.
"Học, học trưởng, thì ra anh vẫn luôn cất giữ thư do em viết ạ."
Cô ta sợ thư mình viết bị lợi dụng.
Trên đó không có tên cô ta, cũng không có tên Trình Văn Hoắc.
Chỉ là một bức thư bày bỏ yêu thích.
Cho dù có người muốn tìm cô ta gây chuyện, cũng hoàn toàn không thể tìm tới trên người cô ta được.
Dù sao thư này là do Nam Nhiễm đưa đi.
Đương nhiên, mỗi lần Nam Nhiễm đi đưa thư tình, cô đều nói rõ.
Chỉ có người nhận thư biết, chủ nhân của thư tình này rốt cuộc là ai.
Đại khái, loại tâm tư kín đáo này là giống với mẹ cô ta.
Không lộ chút sơ hở nào.
Cho nên sau này, tất cả mọi người đều cho rằng là nguyên thân điên cuồng theo đuổi Trình Văn Hoắc, làm cho các nữ sinh bất mãn đối địch cùng xa cách.
Bộ dáng lạnh như băng sương của Bạc Phong, sau khi nghe xong lời cô ta nói, hơi khựng lại.
Đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Nam Đồng, không nhìn ra được cậu đang nghĩ gì.
"Cô viết?"
Nam Đồng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng nói không ra lời.
Chỉ gật gật đầu.
Hồi lâu không nghe Bạc Phong nói gì, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Liền thấy Bạc Phong đã đem bức thư tình kia bỏ vào trong túi lần nữa.
Môi Bạc Phong hơi gợi lên.
Nhưng thực mau, liền biến mất không thấy.
Cậu vẫn mang vẻ hờ hững tự phụ như lúc đầu, khiến người ta không dám tới gần.
Nửa ngày sau, cậu không nói gì, xoay người rời đi.
······
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Bởi vì thuốc ngủ cộng thêm phát sốt.
Cô ngủ một ngày một đêm.
Lúc mở mắt ra, thân thể vẫn mệt mỏi như cũ.
Nhưng, ý thức của cô đã thanh tỉnh hơn không ít
Nhìn khắp nơi, không còn bộ dáng tối tăm dọa người như lúc trước.
Ngược lại bởi vì phát sốt, nhìn qua ngoan hơn không ít.
Bạc Phong ngồi trên sô pha, đang cầm laptop xử lý công việc.
Nhìn thấy trên giường bệnh có động tĩnh, cậu dừng lại.
Mở miệng:
"Tỉnh?"
Nam Nhiễm xoa xoa giữa mày.
Đã chuyền nước xong rồi.
Cho nên hiện tại trên tay cô ngoại trừ bị băng bó thành một cục ra, thì cũng không có đâm bất cứ kim tiêm gì.
Lúc này, ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng đập cửa.