Ưm.
Lạnh lạnh.
Quả nhiên giống hệt cô tưởng tượng.
Nam Nhiễm vui vẻ, đá chăn ra.
Ném chăn xuống.
Tiếp tục ôm.
Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ, nhỏ giọng nói,
【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không cảm thấy một người bị trút nửa bình thuốc ngủ mà tự mình nằm đắp chăn lên, là một việc rất quỷ dị sao? 】
Điều này nói lên cái gì?
Điều này nói lên, Bạc Phong này rất có khả năng là căn bản không có việc gì.
Hơn nửa ngày, Nam Nhiễm mới cho hệ thống của mình một câu trả lời,
"Rất quan trọng?"
Dù sao đã ôm được dạ minh châu.
Chắc chắn chạy không được.
Không thể không nói, ý nghĩ của Nam Nhiễm được thể hiện ra một cách ờ ······ thực đơn giản thô bạo đến mức quỷ dị.
Tại sao nói là quỷ dị?
Bởi vì lối suy nghĩ của cô, hệ thống quả thật không thể hiểu được.
Người bình thường chẳng lẽ không nên tìm hiểu trước xem, người này rốt cuộc có hôn mê hay không sao?
Năm phút sau.
Bạc Phong mở to mắt.
Nhìn Nam Nhiễm giống như ngủ rồi.
Khóe môi cậu gợi lên một độ cong, nhưng mà thực mau, liền phai nhạt xuống.
Trong phòng yên tĩnh, cậu cúi đầu, bám vào bên tai Nam Nhiễm.
"Về sau mua thuốc ngủ, phải đợi thuốc ở trong ly tan hết rồi hãy cho người ta uống."
Rõ ràng như vậy.
Dưới đáy ly thủy tinh ngưng kết một đống viên thuốc ngủ.
Tưởng cậu mù sao?
Nam Nhiễm ôm cậu thật chặt.
Hình như trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe được cậu nói.
Lẩm bẩm một câu.
"Dù sao cũng xử được anh rồi."
Bạc Phong sửng sốt.
Băng lạnh chồng chất giữa hai đầu mày thoáng hòa tan.
Mí mắt cậu rũ xuống.
Che khuất cảm xúc trong mắt.
"Ừm, em thắng rồi."
Vừa nói, vừa kề sát vào tai cô.
Cứ như chuồn chuồn lướt nước, hôn một cái.
Sau đó, liền mặc kệ để cô như bạch tuột mà ôm lấy cậu.
Hết cách.
Tự nguyện mắc bẫy.
Biết rõ thủ đoạn của cô thấp kém, còn không phải vẫn ngoan ngoãn để bị khiêng tới làm lạnh giường cho cô sao?
Làm lạnh giường cho cô đến tận nửa đêm, xác nhận cô đã ngủ say.
Lúc này mới kéo người ra khỏi người mình.
Đứng dậy rời đi.
*
Thời gian cách thi đại học ngày càng gần.
Một ngày trước khi thi đại học, Nam Nhiễm vẫn ngủ như cũ, ăn bánh bao.
Không có bất cứ căng thẳng nào.
Ngược lại, Hệ thống Tiểu Hắc Long lại căng thẳng hết mức.
Thi đại học liên tục ba ngày.
Tiểu Hắc Long không ngừng lảm nhảm với ký chủ.
【 Ký chủ, thi đại học chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Ký chủ cố lên!
Nhất định phải đi qua cầu độc mộc đó! 】
Được rồi, nó cũng không biết tại sao nhất định phải đi qua cầu độc mộc.
Đã biết khó đi như vậy tại sao lại không đổi một con đường sáng khác.
Nhưng, nhưng nghe nói đây là một cửa mà tất cả nhân loại thanh thiếu niên khi thành niên nhất định phải trải qua.
Giống như một sự rèn luyện cho việc trưởng thành.
Thi đại học ba ngày liên tiếp.
Thực mau liền kết thúc.
Buổi trưa kết thúc kỳ thi đó.
Nam Nhiễm đang chờ ở nơi mát mẻ, không để mặt trời phơi chết cô.
Sau đó, liền nghe được thanh âm hưng phấn của Tiểu Hắc Long.
【 Chúc mừng ký chủ, hoàn thành đệ chuyện tốt thứ ba.
Thúc đẩy Thiên Đạo chi tử Tả Hàm cùng Trình Văn Hoắc ở bên nhau.
Ký chủ thật quá tuyệt vời.
Quả thực chính là Nguyệt Lão hạ phàm, nhân duyên Hồng Nương, mũi tên thần Cupid! 】
Đang nói.
Nam Nhiễm liền nhìn thấy Tả Hàm thở hổn hển chạy về phía cô.
Tả Hàm lau mồ hôi trên đầu.
Một viên kim cương lớn như trứng bồ câu, dưới ánh mặt trời, cực kỳ chói mắt.
Tả Hàm hai mắt cảm kích.
"Ân nhân, cảm ơn cậu."
Nam Nhiễm nhìn viên kim cương trên tay cô kia, không nói chuyện.
Hai mắt Tả Hàm đã ướt át.
"Ân nhân, tớ đều nghe Tiểu Hoắc nói rồi.
Thật ra cậu thích Bạc Phong học trưởng đúng không?
Cậu là muốn tớ chân thật đối diện với ý nghĩ nội tâm của mình."
Không thể không nói, Tả Hàm chẳng những là kính lọc fans* cực dày, mà hơn nữa trí tưởng tượng cũng thật phong phú.
*Kính lọc fans: Chính là việc fans đối với thần tượng của mình thấy sao cũng tốt, tự động bỏ qua những khuyết điểm, những điều không tốt.