Nam Nhiễm ăn hết bánh bao.
Sau đó, đưa tay nhúng vào trong hồ nước.
Tiểu thiên nga phun ra nước, dừng lại trong tay Nam Nhiễm.
Ừm, rửa tay trước đã.
Đại khái là do đã cùng ký chủ trải qua một vị diện.
Trong lòng Tiểu Hắc Long ẩn ẩn có một loại dự cảm không lành.
Sao lại cảm thấy ký chủ sắp làm ra động tác lớn nhỉ?
Đang nghĩ vậy.
Bỗng nhiên có một chiếc xe thương vụ ngừng lại trước suối phun.
Đám người mặc tây trang màu đen bước xuống từ xe thương vụ.
Mục tiêu của bọn họ thực rõ ràng.
Chính là thiếu niên áo trắng kia.
Rất mau, thiếu niên đã bị vây quanh.
Đi ở sau cùng, có một người đàn ông ăn mặc không quá giống đám người áo đen đi lên đằng trước.
Nói với thiếu niên áo trắng.
"Nguyễn Mặc, đi theo tôi đi."
Thiếu niên liếc đám người kia một cái.
Bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, không có bất cứ thay đổi gì.
Quay đầu.
Một lần nữa nhìn về phía sau suối phun.
Hắn không nói một lời.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói,
【 Thì ra viên dạ minh châu này tên là Nguyễn Mặc à. 】
Vị dẫn đầu đám người áo đen kia dường như có chút bất đắc dĩ.
"Cậu sớm muộn gì cũng phải đi."
Đang nói.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của một cô gái.
"Này, ông tránh ra, chắn tầm nhìn của tôi rồi."
Tức khắc, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía người phụ nữ vừa nói chuyện kia.
Ừm, không sai.
Là Nam Nhiễm.
Tiểu Hắc Long ực một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng.
Có hơi khẩn trương.
【 Ký chủ, cô muốn quyết đấu với bọn họ sao?
Ký chủ cố lên!
Tà bất thắng chính! 】
Tức khắc, trong đầu hệ thống bắt đầu mô phong một hình ảnh người xấu tà ác muốn mang dạ minh châu đi, ký chủ xuất hiện mở rộng chính nghĩa.
Nam Nhiễm không nói chuyện.
Cô đi đến trước mặt Nguyễn Mặc.
Lắc lắc cánh tay, lắc lắc chân.
Vị áo đen dẫn đầu kia vẫn rất có lễ phép.
"Xin chào, cô là bạn của Nguyễn Mặc sao?"
Cô nhìn về phía thiếu niên.
Giây tiếp theo.
Không nói hai lời, khiêng thiếu niên lên, lập tức chạy.
Bạn?
Đó là thứ gì?
Cô là tới cướp dạ minh châu.
Cô mới không thèm làm bạn với dạ minh châu.
Tiểu Hắc Long run rẩy,
【 Ký chủ, cô cô cô, cô đang làm gì vậy? 】
Nam Nhiễm khó được mà trả lời nó,
"Chỉ cần tôi chạy trốn mau, dạ minh châu chính là của tôi."
Chưa tới mười giây.
Nam Nhiễm liền khiêng Nguyễn Mặc từ chỗ suối phun, chạy lên xe bảo mẫu.
Xoạch, cửa xe đóng lại.
Vèo một tiếng, xe bảo mẫu phát huy tốc độ mà nó không nên có.
Nhanh chóng mất bóng.
Thiếu niên, cậu đã từng trải qua tuyệt vọng chưa?
Hệ thống đang khóc lóc thảm thiết.
Ký chủ của nó là thủ lĩnh quân cướp sao?
······
Đại khái.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nguyễn Mặc gặp phải loại chuyện này.
Thế cho nên lúc Nam Nhiễm khiêng hắn chạy, hắn thế nhưng còn không kịp phản ứng lại.
Cho đến khi bị ném lên xe rồi.
Mới từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại.
Hắn bị một một thiếu nữ không quen biết, cưỡng chế khiêng đi, bắt cóc?
Chưa trải qua chuyện này bao giờ, làm con ngươi đen nhánh của Nguyễn Mặc khó được có chút dao động.
Còn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm một hồi lâu.
Chị Thanh ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu Nhiễm, bạn em chọc phải người nào vậy?
Chị thấy những người áo đen đó là định bắt người bạn này của em đi."
Chị Thanh hoàn toàn xem Nam Nhiễm là thanh niên nhỏ chính nghĩa giúp đỡ bạn bè.
Chắc là do mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên.
Thế nên chị Thanh hoàn toàn quên mất trước kia Tiểu Nhiễm là một cô gái yếu đuối.
Hiện giờ, khiêng một người hơn một trăm cân* đều có thể chạy nhanh như bay.
*1 cân=0.5kg
Nam Nhiễm không trả lời chị Thanh.
Chỉ hơi nhếch môi.
"Về nhà."
Nam Nhiễm còn chưa tẩy trang.
Trên khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy xinh đẹp kia, mang theo khí phách hăng hái cùng hưng phấn.
Nguyễn Mặc nhìn Nam Nhiễm.
Lông mi nhỏ dài đen nhánh hơi rung động.