Nguyễn Mặc bị ôm theo kiểu công chúa, nhìn có vẻ ······ cũng không phải khó có thể tiếp thu đến vậy.
Một đường đi ra câu lạc bộ đêm Lục Địa.
Lên xe bảo mẫu..
Nam Nhiễm ngồi trên ghế.
Di động đặt trên xe, vẫn luôn không ngừng rung lên.
Lúc này, tài xế mở miệng,
"Chị Thanh gọi tới, nói tiết mục phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, bảo cô mau trở về."
Nam Nhiễm nhắm mắt lại
"Ừm, trở về."
Nguyễn Mặc nhìn vết thương trên tay Nam Nhiễm.
Cô dường như không để ý lắm đến miệng vết thương.
Máu đã ngừng chảy.
Nguyễn Mặc nhìn vết thương trên tay cô.
Chỉ cảm thấy máu kia, phá lệ chói mắt.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc.
Thấy nãy giờ hắn không nói gì.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí.
【 Ký chủ, không phải hắn bị cô dọa rồi đấy chứ? 】
Nam Nhiễm nâng mí mắt lên.
Con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt hắn.
"Anh sợ tôi?"
Cô mở miệng hỏi.
Nguyễn Mặc rũ mắt, lông mi đen nhánh hơi rung.
Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Nam Nhiễm đứng lên, đuôi váy lễ phục màu đen quết trên mặt đất.
Cô mở miệng
"Này."
Hô một tiếng.
Nguyễn Mặc không nói một lời, dường như đang thất thần.
Nam Nhiễm thò lại gần.
Đè bờ vai của hắn, cắn lên môi hắn.
Sau đó.
Nam Nhiễm có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của hắn ngày càng cứng đờ.
Cô dùng sức cắn mạnh hơn.
Chờ cắn rách môi dưới của hắn.
Mới buông ra.
Dựa vào hắn, nhẹ giọng,
"Anh sẽ không thể chạy thoát được.
Để sau này có thể sống được thoải mái,
Hãy quên hết đoạn ký ức dưới tầng ngầm kia đi."
Không hiểu sao Tiểu Hắc Long lại nghe ra được ký chủ đang uy hiếp.
Nhỏ giọng nhắc nhở,
【 Hắn không phải người máy, không thể tùy ý cắt giảm ký ức được. 】
Không khí trên xe bảo mẫu có hơi không an ổn.
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của xe.
Tài xế cũng bị người đại diện thúc giục làm cho sợ.
Biết là có chuyện cực kỳ quan trọng.
Dẫm chân ga đến tận đáy.
Đạp đạp đạp nhảy về phía trước.
Khi Nam Nhiễm rời khỏi câu lạc bộ đêm Lục Địa khoảng năm phút.
Tầng hai ngầm lại lần nữa có người bước vào.
Một đám người mặc tây trang màu đen.
Người cầm đầu kia, sau khi nhìn hết thảy tình hình ở hiện trường.
Lập tức gọi điện thoại tiến hành báo cáo.
Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại ngắn ngủi.
Người cầm đầu kia đi về hướng Thường ca mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất.
Người áo đen ngồi xổm xuống.
"Ai sai sử?"
Vừa bắt đầu, Thường ca còn định kiên cường một lát.
Nhưng khi người áo đen kia nhặt dao nhỏ trên mặt đất lên.
Thường ca khàn khàn mở miệng,
"Tô gia."
Người áo đen ném dao đi.
Vỗ vỗ mặt Thường ca.
"Lần sau nhận việc, cẩn thận một chút.
Ít nhất có thể nhìn rõ được, người nào có thể động, người nào không thể động.
Người của Nguyễn gia cũng dám chạm vào.
Tao thấy mày thật sự không muốn câu lạc bộ đêm này của mày nữa."
Nói xong.
Người áo đen cầm đầu đứng lên.
Bọn họ lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.
*
Hiện trường phát sóng trực tiếp tiết mục.
Chị Thanh sốt ruột tới mức không ngừng dậm châm.
Chỉ mong tiểu tổ tông kia nhanh chóng trở về.
Mà trợ lý đạo diễn cũng chạy tới mở miệng
"Chị Thanh, Nam Nhiễm có tham gia hay không?
Đã xếp cho cô ấy vào vị trí cuối cùng rồi.
Người thứ bảy sắp kết thúc.
Nếu cô ấy không tới được, sẽ trực tiếp tuyên bố cô ấy bỏ quyền."
Chị Thanh gật đầu
"Sẽ tới.
Anh chỉ cần chuẩn bị tốt thứ anh nên chuẩn bị là được."
Trợ lý đạo diễn nhìn phía trước chị Thanh trống rỗng, ngay cả cái bóng của Nam Nhiễm cũng chưa thấy.
Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, vẫn gật đầu.
"Được."
Nói xong, liền đi chuẩn bị.
Mà lúc này trên đài phát sóng trực tiếp.
Một đám dân mạng đã bắt đầu nói chuyện phiếm
"Nam Nhiễm này rốt cuộc là sao vậy."
"Vừa nãy đoạn nói lên quan điểm cũng không có cô ấy."
"Đúng vậy."
"Cho dù hát hay, cũng không cần ra vẻ như vậy chứ?"
"Còn chưa xuất đạo đã phô trương như vậy, không sợ bị ngươi ta phun nước miếng chết đuối sao?"
"Lầu trên, cô dựa vào cái gì mà mắng Nhiễm Nhiễm bọn tôi?"
Nói chuyện phiếm dần dần bắt đầu có xu hướng cãi nhau.