Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 14



"A.

" Lục Sanh cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần trêu đùa và trào phúng, "Không cần làm quá sức, ta nhưng không mang tiền!"    Cậu lời này hiển nhiên là cố ý, cố ý đem sự việc đêm qua nhắc lại.

Thẩm Lâm Thần nheo mắt, duỗi tay, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ở trên má trắng nõn tinh tế của Lục Sanh nhẹ nhàng vuốt ve, động tác tuy nhẹ, lại mang theo vài phần nguy hiểm.

Thân là người cầm quyền Thẩm gia, chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy ở trước mặt của anh ta!Bất quá là vật nhỏ trước mắt này, anh ta cư nhiên nửa điểm ý tứ tức giận đều không có.


Anh ta bá đạo chiếm hữu, các ngón tay chế trụ cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của Lục Sanh, trực tiếp hôn lên môi cậu.

Nóng rực hơi thở hỗn tạp mãnh liệt độc chiếm, ở môi Lục Sanh lưỡi của anh ta tùy ý xâm lược.

Tiếng thở dốc trầm thấp vang, phi thường mị hoặc, ý loạn tình mê, vô cùng ái muội tấm tắc tiếng nước, làm không khí ái muội không ngừng bay lên.

"Ngô! ! Đủ rồi! ! "    Lục Sanh bị hôn đến không thở nổi, theo bản năng mà duỗi tay đẩy đẩy nam nhân trên người mình.

Thẩm Lâm Thần thuận thế bắt lấy cậu tay, thâm nhập càng sâu hơn, bộ dáng hung mãnh kia, giống như là dã thú mới vừa thả ra từ nhà giam tìm được con mồi mình ái mộ, hận không thể đem cậu nghiền nát trực tiếp nuốt ăn vào bụng.

"Ngô ân! ! Phóng! ! Ô! ! "    Tiếng kháng cự của Lục Sanh, đều bị Thẩm Lâm Thần nuốt vào trong miệng, dần dần biến mất, dư lại chỉ có tiếng nức nở mê người.

Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, Lục Sanh nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp ngập nước vô cùng diễm lệ.


"Không ra sức, làm sao có thể được, hửm?"    Giọng nói ngây ngốc đến cực điểm, lộ ra mười phần nguy hiểm, sau khi giọng nói của Thẩm Lâm Thần rơi xuống, Lục Sanh trên người đột nhiên chợt lạnh, không biết khi nào cậu đã bị lột sạch sẽ, cả người trần trụi, liền một chút che chắn đều không có.

Lục Sanh ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, đối mặt với đôi mắt đen sóng ngầm kích động kia, trong cổ họng bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhẹ.

A, chẳng lẽ cậu còn sợ anh ta?!    Cậu chống đỡ thân thể, duỗi tay câu lấy cổ Thẩm Lâm Thần, ngón tay di chuyển theo cổ áo tắm đang mở rộng một đường đi xuống! ! !     "Ngô! ! "    Gần như không tiếng động thở dốc, từ cổ họng Thẩm Lâm Thần phát ra tiếng rên, giọng trầm khàn khàn làm áp lực dục vọng trở nên càng thêm tràn đầy sắc / khí.

Nam nhân tuấn mỹ trên mặt lộ ra cực hạn ẩn nhẫn, hai tròng mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng đó chỉ là vẻ gợi cảm thuộc về Thẩm Lâm Thần.

Lục Sanh đuôi lông mày hơi động, ý cười trên môi càng sâu, "Không phải muốn ra sức sao, còn thất thần làm cái! ! Ngô ân! ! "    Cậu còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Lâm Thần lại một lần nữa đè xuống giường, những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi xuống, cảm xúc thanh âm bị đè nén lại bắt đầu vang lên khắp căn phòng, càng lúc càng trở nên mãnh liệt! ! ! !.

.

Lục Miểu biết Lục Sanh đi ra ngoài, trực tiếp từ công ty nhanh chóng chạy về nhà, đi thẳng đến phòng Lục Sanh.

Cậu ta lục tung khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc ở ngăn kéo tủ đầu giường tầng dưới chót tìm được khối ngọc bội mà cậu ngày đêm thương nhớ có được nó.


Cầm ngọc bội, cậu ta liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa bấm số của người Lục gia đã liên hệ trước đó.

"Đô đô" âm thanh truyền đến, đối phương đang có cuộc trò chuyện, Lục Miểu thuận tay đóng cửa lại, đi ra khỏi phòng, cầm di động viết một tin nhắn gửi đi.

"Ngọc bội ta đã lấy được, chúng ta khi nào gặp mặt?"    Tin nhắn mới vừa gửi đi, Lục Miểu đang muốn bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, đột nhiên lại đụng phải một người.

Bị đâm chính là nam nhân mặc tay trang màu đen, mang kính râm, bộ dáng giống như bảo tiêu, vừa thấy đến mặt Lục Miểu, lập tức cầm di động nhìn ảnh chụp so sánh một chút.

"Chính là hắn, bắt lại!"    Hắn vừa nói xong, bên cạnh lại đi tới hai người nam nhân cũng mặc tây trang màu đen mang kính râm, ngay lập tức khóa chặt cánh tay Lục Miểu, dẫn đi về phía trước.

"Buông tay, các ngươi là người nào, buông ta ra!".


Bình Luận (0)
Comment