Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 31



Thẩm Lâm Thần nhìn Lục Sanh, cầm ly rượu trong tay, một ngụm liền đem ly rượu uống cạn.

Lục Sanh thấy ánh mắt của anh ta quá mức đáng sợ, mới vội vàng đem chân thu lại, nhưng đã bị Thẩm Lâm Thần một phen chế trụ gáy, môi trực tiếp bị ngăn chặn.

Rượu lạnh lẽo chảy vào trong miệng của cậu, dọc theo yết hầu trượt xuống, một cổ liệt hỏa trực tiếp thiêu lên.


Rượu chưa kịp nuốt rượu liền tràn ra khóe môi trượt xuống cổ, xẹt qua xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng tiến vào cổ áo.

Thẩm Lâm Thần duỗi tay thô lỗ đem cổ áo của cậu kéo ra, bàn tay thuận thế đi xuống, dừng lại ở cái eo mảnh khảnh của Lục Sanh lập tức liền đem cậu kéo vào trong lòng.

Lục Sanh ánh mắt lóe lóe, không có chống cự, ngược lại ngẩng đầu lên, tùy ý để môi và lưỡi của Thẩm Lâm Thần môi lưỡi du tẩu ở bên gáy và cổ của cậu.

Tiếng thở gấp của nam nhân phi thường gợi cảm trong không gian yên tĩnh này, Lục Sanh ngồi ở trong lòng anh ta, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người anh.

Cái loại nhiệt độ này, cơ thể của cậu cũng phảng phất hưng phấn theo.

Môi lại một lần nữa bị chiếm lấy, môi lưỡi cọ xát, Thẩm Lâm Thần hôn cậu rất mãnh liệt, kịch liệt đến mức hận không thể đem cậu một ngụm nuốt vào bụng.


Tiếng thở dốc của hai người dần dần tăng lên, nhịp tim cũng trở nên bất thường.

"Vật nhỏ, tôi thật sự nên đem em khóa lại trên giường của tôi, miễn cho em xuống giường liền chạy khắp nơi!"Thẩm Lâm Thần giọng nói trầm thấp áp lực, bởi vì dục vọng mãnh liệt mà có vẻ phá lệ nghẹn ngào.

Lục Sanh nhìn sóng ngầm dưới đáy mắt, khóe môi gợi lên một đường cong, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh nhạt.

"Khóa tôi lại? Thẩm Lâm Thần, anh có thể thử xem!"Cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như lại không có cảm xúc, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại không có một chút độ ấm.

Thẩm Lâm Thần nhìn đáy mắt của cậu một mảnh lạnh lẽo, ánh mắt càng lúc càng tối, cúi đầu, cái trán cùng Lục Sanh nhẹ nhàng chạm nhau.

"Yên tâm, tôi làm sao nỡ khóa em lại được, em chính là bảo bối của tôi! Bảo bối, không bằng tôi giúp em trực tiếp giải quyết Thẩm Vĩ và Lục Miểu kia, miễn cho em lại vì bọn họ mà lo lắng?"    Lục Sanh nhướng mày, thấp giọng hừ lạnh một tiếng, "Sớm như vậy liền giải quyết, chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ!"    Kiếp trước cậu bị Thẩm Vĩ và Lục Miểu từng bước một bức đến đường cùng, cái đường đó cậu vốn tưởng rằng phía trước còn có thể đi, nhưng là chờ khi cậu trăm cay ngàn đắng mà qua đi, lại phát hiện phía trước căn bản chỉ có một đường đi thông đến địa ngục cái loại cảm giác tuyệt vọng này, cậu muốn một chút một chút cho bọn họ nếm thử một chút, tuyệt đối không có khả năng giải quyết sớm như vậy để cho bọn họ thống khoái mà giải thoát!    Thẩm Lâm Thần nhìn biểu tình của Lục Sanh khi nói lời này, nhìn đôi mắt xinh đẹp kia bên trong chỉ có một mảnh đen tối, tim của anh hung hăng co rút đau đớn.


Bảo bối của anh, hẳn là phải sống một đời vô lo vô nghĩ mới đúng, cười tùy ý và kiêu ngạo, đôi mắt xinh đẹp cũng nên sống động hơn, liễm diễm quanh co khúc khuỷu, mà không phải vẫn luôn đắm chìm ở gông xiềng thù hận.

Thẩm Lâm Thần duỗi tay đem Lục Sanh ôm chặt, tim anh hiện tại còn đang co rút đau đớn, thật giống như vốn dĩ hẳn là trân bảo được anh che chở ở lòng bàn tay, bởi vì gặp được quá muộn mà đã bị tổn thương, nhìn đến vết thương kia, anh nhịn không được liền cảm thấy áy náy và đau lòng.

Nếu gặp được sớm một chút, bảo bối của hắn có lẽ sẽ không bị tổn thương!     Lục Sanh bị ôm vào trong lòng ngực vô cùng ấm áp, mặt cậu dán ở ngực của Thẩm Lâm Thần, nghe được tiếng tim đập hữu lực của anh, bỗng nhiên cảm thấy an tâm, trong mắt ám sắc cũng dần dần tiêu tan.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lâm Thần, nhìn thấy đáy mắt của cậu hiện lên đau lòng cùng áy náy, trong lòng hơi giật giật.

Ngón tay tinh tế thon dài nắm lấy cà vạt của nam nhân, nhẹ nhàng kéo, nụ cười cùng má lúng đồng tiền diễm lệ xuất hiện trên gương mặt, ngón tay di chuyển theo cổ áo đang mở rộng của Thẩm Lâm Thần một đường đi xuống, cậu nghiên người ghé sát bên tai nam nhân, cố ý đè thấp giọng nói, mê hoặc, "Không làm sao? Tôi vừa rồi còn tưởng rằng anh đã chờ không kịp!".


Bình Luận (0)
Comment