Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 105

An Hàm nhìn Lăng Tiêu, sắc mặt của hắn trắng bạch không còn chút huyết sắc, bở môi gắt gao mím chặt lại, thậm chí cả người thi thoảng còn run lên nhè nhẹ, giống như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó: ''Đại tướng, tôi..em, em gái tôi vẫn còn đang ở trong thành phố..''

Nói tới đây, An Hàm không nhịn được mà ngoảnh mặt về phía sau, cửa hầm khi nãy đã bị bom nổ nát, tảng đá từ phía trên rơi xuống sớm đã lấp kín cả lối đi.

Em gái của hắn..

Lăng Tiêu im lặng không nói gì, trầm mặc chốc lát, hắn liền rút một khẩu súng ống từ bên hông ra ném cho An Hàm.

An Hàm bắt lấy súng, ngơ ngác mà nhìn Lăng Tiêu: ''đại, đại tướng..''

''từ đây đi thẳng được 50 mét thì rẽ phải, khoảng hơn một tiếng sẽ đi tới phía Nam của Đông Kinh''


''tôi..''

Chẳng đợi An Hàm nói tiếp, Lăng Tiêu đã ngắt lời hắn: ''đi đi, xong việc quay trở lại, tới cửa đường hầm, tôi đợi cậu''

An Hàm bất giác nắm chặt khẩu súng trên tay, một tay đưa lên làm tư thế chào cờ, nghiêm trang mà nhìn y: ''rõ!''

Nói rồi hắn liền xoay người lại, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn chạy nhanh về phía trước.

''đại tướng, An Hàm..''

Lăng Tiêu thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn quân lính bên cạnh: ''không có gì, đi thôi''

May mắn đường hầm này bởi vì dùng để phòng cho việc khẩn cấp nên có cất chứa không ít lương thực, Lăng Tiêu và quân lính đi đường cũng không lo chết đói, không biết bọn họ đã đi bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng cũng thấy được vài tia ánh sáng phía trước, quân lính thấy vậy thì vui mừng cầm đèn pin chạy vào, hắn hô lớn: ''đại tướng! Đã tìm thấy lối ra!''


Lăng Tiêu im lặng đứng bên nhìn lính gác mở tầng ngầm, từ nơi này nhìn ra bên ngoài cũng chỉ toàn là cây cối, hiển nhiên bọn họ đã đi vào rừng rậm, từ đây tới Tây Thành phải đi xuyên qua khu rừng này, theo lời người lính phía trước, Tây Thành cũng đã bị bom tàn phá, bây giờ bọn họ đi ra bên ngoài thì chẳng mấy chốc cũng gặp được quân của Mạc Lâm trung úy đang chạy nạn.

''Đại tướng? Ngài không đi sao?''

Lăng Tiêu mím chặt môi, hắn từ bên người lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, sau đó lấy ra một tấm bản đồ đưa cho người lính gầy gò trước mặt: ''cậu cầm lấy thứ này, cứ theo bản đồ mà đi về hướng Đông Bắc, trên đường nhớ lấy dao đánh dấu vào thân cây, lúc gặp được Mạc Lâm trung úy thì đưa cho hắn cái đồng hồ này, hắn sẽ mang theo các cậu cùng đi''


Phía Đông của Tây Thành có một căn cứ nhỏ dưới lòng đất, nơi đấy thường dùng để cất trữ vũ khí và lương thực mỗi khi quân đội chạy nạn, Tây Thành lúc này đã bị phá hủy, Mạc Lâm sẽ đưa người tới căn cứ gần nhất.

Người lính kia không ngay lập tức cầm vật Lăng Tiêu đưa mà hỏi lại: ''vậy còn ngài?''

''Tôi có thứ quan trọng phải quay về lấy''

Người lính do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận.

Lăng Tiêu thấy vậy liền không ở lại lâu, hắn nhanh chóng quay trở lại đường hầm, theo lý thuyết thì lúc này An Hàm đã sớm mang theo người trở về được, nhưng bọn họ ở dưới đường hầm đã ba bốn ngày, ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Lăng Tiêu cũng đã nói rằng sẽ đợi hắn, lúc này không đợi được người, hắn liền đi tìm.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Lăng Tiêu cũng tìm được con đường liên thông với phía Nam của Đông Kinh.

Khác với lối đi chính, con đường này phá lệ nhỏ hẹp, vách tường rêu mọc lại thành đoàn, không khí mang ẩm mốc khó ngửi, bước chân Lăng Tiêu vẫn không ngừng lại, đi xuyên suốt thêm một canh giờ, cuối cùng hắn cũng tìm thấy lối ra.

Nhưng phía trên đã bị tảng đá to lấp kín, Lăng Tiêu hơi nhíu mày, hắn vươn tay mà đẩy tảng đá, đợi tới khi hắn bò được từ đường cống cạn ra ngoài, sắc trời cũng đã tối.

Bên ngoài gió tứ phía nổi nên, xung quanh chỉ còn lại đống phế tích, sỏi đá trải đầy đường, mặt đất in lên những vũng máu chưa khô.

Lăng Tiêu rũ mi mắt, vẻ mặt đạm bạc mà đi về một hướng khác, thân thể đơn bạc của hắn được gió bao bọc, ánh mắt trầm lặng không rõ.
"An Hàm! An Hàm!''

Lăng Tiêu vội vã chạy vào khu nhà đổ nát, hắn cầm đèn pin chiếu xuống dưới, nhưng dưới chân hắn chỉ toàn là gạch đá, gọi mãi cũng chẳng có ai trả lời.

"An Hàm?'' Lăng Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn đi tiếp về phía trước, hắn đi theo bản đồ của hệ thống, xác định chính xác là người ở đây.

Nhìn tới đống phế tích, Lăng Tiêu trầm lặng trong chốc lát, sau đó cong lưng xuống mà đào bới.

Tảng đá nặng nề, bên trên còn cắm vài mảnh thủy tinh, tới khi Lăng Tiêu gần như cạn lực lật hết đống gạch đá ra rồi thì mới để ý tới góc tối bên cạnh, cả người hắn khự lại một chút, sau đó nhẹ bước tới.

"An Hàm?''

''An Hàm?'' Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, tay đặt lên bả vai thiếu niên.

Gọi được vài tiếng, lúc này người kia mới nhận ra mà quay đầu lại, trong đêm tối, Lăng Tiêu chỉ nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên đen như bảo thạch, hai mắt hắn trống rỗng vô thần, khi nhìn thấy y, ánh mắt An Hàm khẽ động một chút, hắn mấp máy môi, một lúc lâu sau mới trả lời: ''đại tướng, Kiều Thê, nó..nó chết rồi''
Bình Luận (0)
Comment