Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 11

Cả một ngọn núi trong vòng một canh giờ cũng đã bị một mình Lăng Tiêu chiếm hết.

Mấy ngày này Lăng Tiêu cũng phi thường an tĩnh mà ở lì trên núi Phượng Vân.

Tịch Cẩm Vận nghe được tin này từ miệng một đệ tử vẫn luôn canh giữ ở dưới chân núi, thậm chí hắn còn hoài nghi rằng người tên Phong Vân này là công tử nhà ai chạy tới Thục Sơn Phái của bọn hắn nghỉ dưỡng.

Bất quá lại cảm thấy hắn càng kinh người quá đáng!

Tay Tịch Cẩm Vận vỗ mạnh lên mặt bàn, tức khắc, mặt bàn được làm từ gỗ Trầm Hương quý hiếm bị một chưởng của hắn làm cho hoá thành bột mịn.

Tịch Cẩm Vận bỗng cười lạnh một tiếng, đợi tới khi tu vi của hắn tăng cao, hắn sẽ cho từng người khinh thường hắn sống không bằng chết, còn có..vị sư đệ vẫn luôn ra vẻ tiên phong đạo cốt kia nữa.

Trên núi Phượng Vân, Lăng Tiêu lười biếng nằm trên cành cây lê trồng ở cạnh tiểu viện được làm bằng trúc đơn sơ.

Nắng và gió quyện lại với nhau, theo từng đợt gió, thi thoảng trên núi lại toả ra một mùi hương hoa lê nhàn nhạt, cánh hoa trắng xoá phiêu đẵng bay trên không trung sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Nắng chiều dịu nhẹ tràn vào, dưới tán lá tạo thành những bóng râm như có như không bên thân ảnh đỏ rực đang lười biếng nằm trên cành cây kia, vài chiếc chuông bạc nho nhỏ buộc bên hông va chạm vào nhau phát ra vài đạo âm thanh thanh thuý.

Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra, bên dưới con mắt đào hoa xinh đẹp, trong con ngươi lại hiện ra vài đạo hàn quang, hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Đầu năm nay có rất nhiều kẻ vội vàng muốn đi tìm chết.

Hắn còn chưa có động thủ, vậy mà kẻ này đương nhiên lại ngu ngốc đâm đầu vào lưới.

Ý niệm vừa động, thân ảnh đỏ rực nằm trên cành lê kia liền biến mất, Lăng Tiêu phi thân bay thẳng vào trong rừng, vượt qua tám trăm dặm rừng cây ngô đồng cuối cùng hắn mới có thể tìm thấy người mặc trường bào màu tím kia.

Thấy Lăng Tiêu, nguyên bản Lưu Dương còn đang ngồi bên dưới đất khóc lóc bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt hắn cảnh giác cùng với quật cường mà nhìn Lăng Tiêu.

Đưa tay lên gạt nước mắt, ánh mắt hắn đỏ ửng cùng tức giận nhìn người đối diện quát lớn: "ai cho ngươi vào đây!"

Ở đây chính là lãnh địa của Thục Sơn Phái, không phải là nơi mà người bên ngoài muốn vào thì vào được.

Còn có, núi này chính là núi Phượng Vân, ngay cả đệ tử thân truyền của chưởng môn cũng không thể tự tiện chạy tới.

Chính vì vậy mà Thục Sơn Phái vốn náo nhiệt cũng chỉ có nơi đây yên tĩnh nhất, vậy nên khi lẫy giận dỗi sư phụ hắn mới lén trốn tới đây giải sầu, còn người này..

Lưu Dương càng nghĩ càng nghi hoặc, nhìn người kia không có ý tứ giải thích thì hắn lại càng nóng nảy muốn rút kiếm, nhưng lại nhớ ra lúc này hắn không có mang thứ gì tới.

"Ngươi bị điếc hay sao, không nghe ta hỏi ngươi tới đây làm gì à?!"

"Một tên ngoại môn ngoại đạo cũng dám cả gan lẻn vào đây, ngươi tới là muốn trộm thứ gì!"

Sở dĩ núi này gọi là núi Phượng Vân là bởi vì trong truyền thuyết nơi đây từng là nơi loài phượng hoàng từng sinh sống.

Lãnh địa của phượng tộc, trên núi cao trải dài cả hàng vạn cây ngô đồng, từng chùm hoa tím đưa theo chiều gió, hương hoa thoang thoảng toả ra khắp nơi, phượng hoàng đạp mây mà đến, nhẹ nhàng đậu trên cành cây ngô đồng kia.

Lông vũ của nó đỏ rực pha thất sắc, cánh đuôi dài mượt theo từng động tác mà uốn lượn, đạp lên bảy sắc tường vân, một đôi phượng hoàng bay lượn trên không trung, thân ảnh đỏ rực hiện lên ánh lửa, phượng hoàng niết bàn trùng sinh, sau khi thành công sẽ có thể thoát khỏi tam giới, tới một nơi gọi là cửu trùng thiên cùng với các tiên quân chư thần một đời hưởng lạc.

Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là truyền thuyết, vào khoảng hơn hai vạn năm trên đại lục này sớm đã không còn phượng tộc, những thứ truyền thuyết đó qua mấy vạn năm cũng đã dần dần bị thay đổi theo miệng từng người, độ chính xác không cao.

Nếu không phải là biết trước cốt truyện Lăng Tiêu cũng sẽ không nghĩ rằng phượng tộc vẫn còn, chứ đừng nói chi là hậu duệ của nó_Lưu Dương, hậu duệ loài phượng hoàng duy nhất trên đại lục.

Năm ấy khi Bắc Thanh Vân khi đi ra ngoài tu hành có gặp được một quả trứng cổ bị phong ấn trong tảng băng của một cái hang động, vốn dĩ định là sau khi giết xong thuỷ quái sẽ bỏ đi ai ngờ động phủ lại một lần nữa rung lên kịch liệt, phong ấn bị phá, khí tức bên trong quả trứng đó liền không chút che dấu mà phát tán.

Bắc Thanh Vân khi đó sửng sốt một chút, nhưng sau khi biết đó là trứng phượng hoàng hắn liền quay lại, ở trong đó vài năm trời đợi trứng nở, sau đó rót linh khí làm trận pháp để nó hoá thành hình người, nhân tiện cũng dùng pháp bảo che đi khí tức của nó.

Nếu như người trong đại lục này mà biết trên đời này vẫn còn một con phượng hoàng thì tất nhiên sẽ nổi ra một phen mưa máu, chiếm đoạt.

Bình Luận (0)
Comment