Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 14

Trước khi bế quan, Bắc Thanh Vân đưa cho Lưu Dương một cái ngọc bội, tuy nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, nhưng mà bên trong nó lại có một sợi thần thức của hắn, nếu như có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ít nhất cũng có thể giữ lại cho Lưu Dương một mạng.

"Nhớ chăm chỉ tu luyện, mấy năm này ngươi chuyên tâm ở trên núi, đừng xuống dưới đi gây chuyện phiền toái"

"Sư tôn.." Lưu Dương cầm ngọc bội trên tay, nước mắt rưng rưng mà nhìn Bắc Thanh Vân, sau đó không nhịn được mà ôm trầm lấy người y.

"Còn ra thể thống gì?"Bắc Thanh Vân nhìn hắn, bàn tay vốn định đẩy người đang ôm mình ra bỗng lại chuyển lên phía trên đỉnh đầu hắn, y thở dài một hơi, âm thanh lại có chút ôn nhu: " Vi sư cũng bế quan chỉ có năm năm, cũng không phải là không có quay về, ngươi trong mấy năm này đi theo sư huynh cố gắng tu luyện chăm chỉ, tốt nhất đừng để vi sư mất mặt"

"Sư tôn~" Lưu Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh triệt mang theo chút kiên định cùng nhiệt huyết, hắn đứng thẳng dậy, nghiêm trang nói: "sư tôn, đệ tử sẽ không để người mất mặt đâu!"

"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt" Nhuận Ngọc đứng phía sau cũng tiến lên đứng cạnh Lưu Dương, cung kính nói.

"Ngươi cũng nhớ phải chăm chỉ tu luyện"

"Đệ tử đã rõ"

Bắc Thanh Vân nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng gật đầu đi vào trong hang động.

"Sư huynh, người nói xem chúng ta phải đợi bao lâu"

Nhuận Ngọc mỉm cười, tay đưa lên xoa đầu hắn, ôn nhu nói: "xem đệ kìa, sư tôn vừa đi đã thấy nhớ người rồi, không phải ban đầu đã nói rồi sao? Năm năm nữa sư tôn tự nhiên sẽ xuất quan"

"Đệ biết, nhưng..đệ vẫn thấy không quen"

Từ nhỏ tiểu sư đệ vẫn luôn thích bám lấy sư tôn nên Nhuận Ngọc thấy hắn như vậy cũng không thấy có gì lạ, y chỉ có thể hiền từ mà xoa đầu hắn, đầu ngẩng lên trời, ý vị sâu xa mà nói: "Nhanh thôi"

Năm năm, bất quá ở tu chân giới cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Lăng Tiêu lười biếng nằm trên chiếc ghế dài, một bên hệ thống ở trong đầu vẫn kêu gào không ngừng

[Ting, đối tượng công lược đã trở lại]

[Ting, đối tượng công lược đã thăng cấp]

[Ting, độ hảo cảm của đối tượng công lược với ngài đã quay trở về con số 0]

[Lăng Thiếu, đây cũng coi như là cơ hội, ngài cố gắng tận dụng, chỉ cần công lược xong là chúng ta có thể rời khỏi thế giới này]

Tu luyện tới cảnh giới càng cao, tâm càng bình lặng, vậy nên chỉ cần không phải thù giết cha giết mẹ, không phải là ghét hận tới tận xương tuỷ thì sau một thời gian sự chán ghét của Bắc Thanh Vân đối với Lăng Tiêu cũng tự tan biến.

Trong sơn động, Bắc Thanh Vân một thân áo trắng ngồi bên trên tảng đá, thu công lại, hắn từ từ mở mắt.

Cảm giác được cả người nhẹ nhàng đi không ít hắn mới từ từ đứng dậy, uy áp không chút thu liễm mà phóng ra bên ngoài.

Xung quanh vùng lân cận tất cả đều bị uy áp của Đại Thừa hậu kỳ quét qua, chim chóc, thú hoang không nhịn được mà run sợ.

Vừa phi thân ra khỏi sơn động, cả ngọn núi thừng thững phía sau đều không chịu được mà sụp đổ.

Bắc Thanh Vân:......

Hắn đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm tảng núi bên dưới không biết nghĩ gì, bất quá hắn vừa xuất quan đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, thời gian chưa đến nửa nén nhan, từ đằng xa đã có một đám người ngự kiếm bay tới.

"Sư tôn!" Một thân áo tím nhanh như chớp đã tiến tới vọt vào lòng Bắc Thanh Vân, khiến y sửng sốt một chút.

Nhìn người đang ôm chặt lấy mình, y vẫn không biết nên đặt tay vào đâu.

Mấy năm trước đứa nhỏ này mới cao tới ngực y, chui vào lòng y nũng nịu gọi một tiếng sư tôn giờ cũng đã cao bằng y rồi.

Trong lúc y còn đang bối rối không biết đặt tay vào đâu thì Lưu Dương đã buông y ra, cậu đứng thẳng người dậy nhìn y cười hì hì: "Sư tôn, cuối cùng người cũng ra ngoài, mấy năm nay đệ tử rất nhớ người a~~"

Lưu Dương lớn nên đã đẹp mắt, bây giờ lại hồn nhiên đứng trước mặt y cười như thế, Bắc Thanh Vân liền cảm tâm mình mềm đi không ít, y vươn tay lên xoa đầu Lưu Dương, khóe miệng hơi câu lên, nói: "Chút nữa trở về ta sẽ xem con tiến bộ tới đâu rồi"

"Đệ tử Nhuận Ngọc chúc mừng sư tôn xuất quan"

Nghe thấy giọng nói này Bắc Thanh Vân sửng sốt một chút, y quay sang nhìn Nhuận Ngọc đang quỳ bên dưới đất bèn tới đỡ y dậy, ôn hoà nói: "Đứng lên đi"

"Vâng, sư tôn"

"Mấy năm nay vất vả cho con rồi"

"Không có sư tôn, dạy dỗ sư đệ vốn là trách nhiệm của đệ tử" Nhuận Ngọc mỉm cười, vẻ mặt không xu nịnh không kiêu ngạo, y vẫn như cũ ôn hoà nói chuyện.

"Chúc mừng sư đệ, sư đệ đã thành công thăng cấp" Tịch Cẩm Vận đi tới, vẻ mặt ôn hoà hiện ra một nụ cười thân thiện, nhiệt tình mà chúc mừng Bắc Thanh Vân.

Mấy năm trước hắn nhờ hấp thụ linh thạch của tên không biết trời cao đất dày Phong Vân kia, vậy nên tốt xấu gì lúc này hắn cũng lên tới Đại Thừa sơ kỳ.

Một Đại thừa không làm gì được hắn thì hai người chắc chắn thì có thể.

Bình Luận (0)
Comment