"Sao lại tức giận như vậy? "
Bách Lạc nhìn thân hình cao lớn, bĩu môi tỏ vẻ ngươi thật lắm chuyện.
Bách Dạ Hành phì cười: "Thật trẻ con! "
Bách Lạc nghe vậy tức tối nhìn lại. Ngươi nói ai trẻ con?
"Nhóc nghĩ cô bé sẽ thích một đứa trẻ tính tình bạo lực như vậy sao? "
Bách Lạc nghe vậy nhìn xung quanh, thấy mẹ mình bị dọa sợ bèn cảm thấy áy náy, liền lạch bạch chạy đến an ủi.
Cậu bé chạy tới ôm chân cô, đó ngước khuôn mặt cực kỳ hối hận xin tha thứ.
Xem xem, con là đứa bé biết sai sửa sai, sau này mẹ đừng bán đứng con, nói cho cô ấy biết nhé!
Bách phu nhân nhìn nó, rồi lại nhìn con trai hờ bằng tuổi cô này, mấp máy môi như muốn cảm ơn.
Bách Dạ Hành mỉm cười, một bộ dáng đẹp trai sáng sủa.
Bách phu nhân sững sờ, có chút khó hiểu, không phải hắn ghét nhất là mẹ con cô sao?
Thật ra Bách phu nhân ngoài việc chiếm sủng cũng rất quan tâm đến Bách Dạ Hành, chỉ tại hắn quá để ý vào việc ông Bách sủng cô, nên mới không nhận ra.
Bách Dạ Hành ngồi xổm xuống, dang hai tay về hướng Bách Lạc: "Nào, có muốn đi gặp cô bé ấy không? "
Bách Lạc chớp mắt, thoáng cái nở nụ cười nhưng chợt vụt tắt, xoay người đi trước tỏ vẻ tiểu gia cũng có chân, không phải trẻ con bắt người lớn đòi bế.
Thế là Bách Lạc bé nhỏ đi được vài bước, lại nghe tiếng nói ngả ngớn của gã đàn ông phía sau: "Chân ngắn thế này, có khi đến nơi cô bé cũng ngủ mất rồi. "
Lạc Lạc bé nhỏ nghe xong đứng khựng lại, rồi lạch bạch chạy về bám vào người Bách Dạ Hành.
Bách Dạ Hành có chút vui vẻ, ôm Bách Lạc đứng dậy, sau đó hướng nơi ở của nô lệ nữ đi tới.
Bách phu nhân hiểu ý, sợ Bách Dạ Hành tính tình không đổi, dạy hư Bách Lạc bèn chạy lên phía trước ngăn lại: "Cậu muốn làm gì? "
"Chỉ là dẫn em trai đi chơi một tí thôi, dì à! "
Bách Dạ Hành vòng qua cô, ôm Bách Lạc đi tiếp.
Bách Lạc nhìn qua vai của ai đó, thấy mẹ bèn vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật tươi.
Mãi cho đến khi khuất bóng hai người, một chiếc áo khoác đặt lên vai cô.
"Vợ à, sao em đứng ở đây? " Giọng nói lo lắng của ông Bách vang lên.
Bách phu nhân giữ chặt mép áo, dựa vào lòng ông: "Ông cũng thấy rồi đúng không? Dạ Hành cậu ấy... " như biến thành một con người khác vậy.
Ông Bách suy nghĩ một chút rồi thở dài: "Thằng bé cũng trưởng thành rồi. "
Bách phu nhân gật đầu, sau đó nói: "Ông giao công ty cho cậu ấy đi. "
Ông Bách có chút bất ngờ: "Tôi nghĩ sẽ giao cho Lạc Lạc, em... "
Bách phu nhân lắc đầu: "Em cũng không phải vì tài sản mới lấy ông, ông biết mà. "
"Tôi biết. "
"Dù gì Lạc Lạc nó cũng... Dạ Hành sẽ thích hợp hơn với vị trí đó. Em chỉ cần ông và Lạc Lạc, vậy là đủ rồi. "
Ông Bách nhìn cô, dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng nhìn ông vẫn rất đẹp trai, cộng thêm trên người có thêm sự chính chắn trưởng thành không phải ai cũng có.
Cô mỉm cười nhìn lại ông.
Người đàn ông này là người nhìn cô lớn lên.
Cũng là người lấy cô bất chấp dị nghị.
Bách phu nhân nở nụ cười:
"Lão gia, chúng ta vô nhà thôi. "
"Ừ. "
....
Bách Dạ Hành đứng trước nhà ở của khu nô lệ nữ, bà chủ niềm nở ra đón.
"Ối chồi ôi, cơn gió nào lại đưa đại thiếu của chúng ta đến đây? "
Đa số các gia tộc nuôi nô lệ, chủ yếu là dùng để thỏa mãn tình dục cho chủ nhân. Bà chủ quản biết thừa tính tình của Bách Dạ Hành, liền chân chó nịnh hót.
Bách Dạ Hành trong đầu không hiểu liền xuất hiện bóng hình gầy yếu nhỏ bé nhưng quật cường hôm đó, nhưng vẫn không nhớ được mặt của cô ấy.
Bách Lạc thấy hắn lòng vòng với bà ta lâu như vậy, gấp gáp đánh bộp bộp vào lưng hắn.
Bách Dạ Hành nhìn bà chủ quản rồi nói: "Dẫn ta đến gặp Lý Mẫn Kỳ. "
"Cậu muốn tìm Mẫn Mẫn? " Bà chủ quản thấy quái lạ, có tìm thì cũng là Nhã Nhã chứ?
"Là Mẫn Mẫn. "
Bách Lạc phối hợp gật đầu lia lịa.
"Không được sao? "
Bách Lạc nghe vậy cau mày nhìn bà chủ.
Bà chủ sợ hết vía, vội dẫn đường: "Nào có chứ đại thiếu. Mời bên này, bên này. "
.......
Cảnh Ngự đang ngồi đọc sách trên ghế một cách tao nhã.
Lâu lâu cô liếc về phía nhà vệ sinh.
Lý Nhã Kỳ vô đó cũng hơn một tiếng rồi.
Có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
[Hình như cô ấy phát hiện bản thân có thai rồi, đang rất sốc. ] Hệ thống đột nhiên lên tiếng giải đáp thắc mắc của cô.
Có thai rồi?
Chỉ một đêm là có rồi?
Bách Dạ Hành là cái thể loại gì vậy?
Còn bách phát bách trúng!!!
Đây có phải là vì mang dòng máu nhà họ Bách không?
[...] Không phải, ký chủ.
Trong trường hợp này không phải cô nên nghĩ cách an ủi Lý Nhã Kỳ hay sao?
Sao trong đầu cô lại toàn những cái suy nghĩ đánh sợ như vậy?
Nguyên chủ mà biết được chắc chắn sẽ tát chết cô!
Cốc Cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa nhà vệ sinh.
Lý Nhã Kỳ hai mắt sưng đỏ lên, thần trí có chút hoảng sợ.
Hai tay cô ôm bụng, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Cảnh Ngự đến đỡ cô ngồi xuống ghế.
Lý Nhã Kỳ vẫn chìm trong không gian của bản thân, không phản ứng gì cả.
Cốc Cốc.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Cảnh Ngự bất đắc dĩ phải đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một thân hình bé nhỏ đã nhào đến ôm chầm lấy cô.
Cảnh Ngự lùi lại một bước đứng vững cơ thể, sau đó hướng người trước mặt lạnh giọng nói: "Đi ra! "
----
Bấm sao + cmt nhiều = chương mới nha, các tình yêu!