[Xuyên Nhanh, Hệ Thống] Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!

Chương 51

Bách Dạ Hành trong một phi vụ khác gặp phải thất bại, bị quân địch tận sát, lại cạn kiệt linh lực, dọc đường thấy căn nhà âm u trên con phố Nam Tước, liền trốn vào căn nhà này.


Trong cái khó ló cái khôn, liền phát hiện ra cái ô cửa này dưới chiếc đồng hồ, vặn một hồi liền xuất hiện một tầng hầm, sau đó liền trốn xuống dưới đó.


Vừa xuống liền ngất xỉu.


Sau đó, khi thuộc hạ của hắn tới cứu, hắn đang nằm trong phòng khách chính của căn nhà.


Khi Bách Dạ Hành tỉnh lại liền tìm kế hoặch báo thù.


Căn nhà đó sau này bị đập đi, xây thành một trang trại.


[Thật ra, căn nhà phố Nam Tước là do... ]


"Do tác giả quên mất."


[Đúng! Nhiệm vụ của cô là... ]


"Tìm ra bí ẩn trong đó, lấp hố giùm tác giả."


[...]


Hệ thống một hồi cũng không nói thêm câu nào, chắc đã giận dỗi bỏ đi rồi.


Rầm!


Một tiếng động phát ra từ dưới lòng đất.


Mặt sàn rung lắc dữ dội, sau đó liền tự động rụt vào trong, lộ ra một cái địa phương tối om, không biết cao bao nhiêu mét.


Cảnh Ngự lại lấy ra cái tinh cầu, đi bay xuống dưới.


"Cẩn thận một chút!" Bách Dạ Hành vội bay theo cô, sợ có bất trắc gì.


Mật thất sau khi được tinh cầu chiếu sáng, liền lộ ra một lối đi thẳng tít tắp.


Dọc đường không hề có bất kỳ một cạm bẫy nào.


"Kỳ quái thật."


[Có gì kỳ quái? Người ta phòng người bình thường, loại bất thường nghư cô sao có thể khởi động bẫy?] Hệ thống thanh âm không nghe ra cái gì, xem ra vẫn còn đang dỗi.


Bách Dạ Hành + Cảnh Ngự đang bay: "..."


À, ra là đi bộ mới kích hoạt bẫy sao?


__________


Hành lang dài tít tắp dẫn thẳng đến một căn phòng.


Đó là một căn phòng kín, đằng trước có hai cánh cửa đóng chặt.


Cảnh Ngự hạ kiếm, lúc này mới chịu bò xuống.


Cô đi dần tiến lại hai cánh cửa kia.


Sau khi xem rõ ràng, cô chạy vội đến bên cạnh Bách Dạ Hành vừa hạ kiếm.


Bách Dạ Hành nhìn Cảnh Ngự chạy, cái thân hình nhỏ xíu xiu đó, chạy về phía mình, không khỏi có chút... đáng yêu.


Không biết tiểu bảo bối nhà mình sau này sinh ra sẽ như thế nào.


"Quẫn Yến! Quẫn Yến! "


"Hửm?" Tình cha trong lòng Bách Dạ Hành đang tăng cao, giọng nói bất giác dịu dàng hơn rất nhiều.


"Ngươi đi mở cửa!" Trai thẳng Ngự không hề niệm tình huynh đệ.


Bách Dạ Hành: "..."


Con mẹ đó! Đáng yêu gì gì đó đều là giả! Đến cuối cùng chỉ coi hắn là tên sai vặt thôi, có đúng không?


Bình tĩnh!


Em vợ không thể mắng!


Cái rắm a!


Nghĩ đến đây, Bách Dạ Hành liền đem bực tức trút lên hai cánh cửa.


Hai cánh cửa: "..."


Bọn nó vô tội!


...


Bách Dạ Hành bước tới cánh cửa, Cảnh Ngự cũng nối đuôi theo sau.


Trên cánh cửa lâu năm không ai mở đã đóng một lớp bụi, mơ hồ che đi mấy hoa văn khắc trên đó.


"Ngươi rất sợ bụi sao?" Hắn nhìn bé con núp sau lớp áo của mình.


"Không sợ."


"Vậy tại sao... " Bách Dạ Hành dùng kiếm thọc vào khe giữa hai cánh cửa, dùng sức một chút.


Cánh cửa kẽo kẹt một cái, sau đó dần mở ra.


"Ta là người rất sạch sẽ." Cảnh Ngự thản nhiên đáp.


Bách Dạ Hành nghe trả lời liền thật muốn quỳ, hắn nhìn bàn tay vì đẩy cánh cửa mà dính bụi của mình, chợt cảm thán cuộc sống có người hầu kẹ hạ kiếp trước.


Bổn toạ muốn về nhà! Cuộc sống quá gian nan, thứ cho ông không tiếp!


...


Căn phòng tối đen như mực.


Bách Dạ Hành bắn ra bốn ngọn lửa, trong chốc lát bay đến bốn góc phòng.


Căn phòng bừng sáng.


Cảnh Ngự liền chăm chút quan sát.


Xung quanh đều không bày trí cái gì cả, duy nhất trên bục cao ở giữa phòng là một cái quan tài bằng gỗ.


"Chu Á chi quan?"Bách Dạ Hành nhìn dòng chữ trên quan tài.


Cảnh Ngự giật mình, cũng chạy tới xem xét.


Chu Á, không phải là...


Cứu ta! Cứu ta! Ta biết ta sai rồi, cứu ta!


Một giọng gào thét đinh tai nhức óc vang lên.


"Bên trên!" Bách Dạ Hành đem mũi kiếm chỉ lên trần.


Cảnh Ngự hướng theo đó mà nhìn.


Bên trên là một cái lồng, trong đó không biết đang nhốt thứ gì, âm thanh hình như là từ đó phát ra.


Cảnh Ngự nhíu mày: "Ta... còn không cảm nhận được nó tồn tại... " Nếu như lúc nãy không có tiếng hét đó, cô còn không thể cảm nhận được nó tồn tại.


Bách Dạ Hành nói: "Là do kết giới."


Cứu ta! Cứu ta! Ta thật sự biết sai rồi!


Cứu ta! Cứu ta!


Ta không dám nữa!


Cứu ta!


Cảnh Ngự bay lên kiểm tra.


Bên trong là một mảng tối om, dường như không thể thấy được cái gì bên trong.


Cảnh Ngự đưa sát tinh cầu lại.


Trên mặt chiếc lồng là một loại hoa văn cổ quái, chưa từng thấy bao giờ.


Cái loại hoa văn này...


Cảnh Ngự đưa tay vào, tính thử sờ một cái.


"Đừng có động vào!" Bách Dạ Hành kéo tay cô ra.


Không biết hắn đang nghĩ chuyện gì, thần sắc lại rất nghiêm trọng.


"Quẫn Yến... "


"Chúng ta rời khỏi nơi này, mau!"


"Nô lệ nhỏ, đắc tội!" Bách Dạ Hành dùng sức kéo Cảnh Ngự, ôm thân thể bé xíu vào trong người, gắt gao che chở không chừa một xíu.


Hắn lập tức ngự kiếm, bay thật nhanh ra khỏi tầng hầm.


Sau khi rời khỏi căn nhà, hắn lập tức dùng kết giới bao quanh, làm cho nhân loại không thể nhìn thấy, rồi ngự kiếm về Bách gia,


Nhìn hắn như vậy, Cảnh Ngự thật sự cảm thấy được, sát khí đang lưu chuyển bên trong hắn.


Động sát khí rồi?


Trước nay chưa từng thấy hắn động sát khí.


Hoa văn đó, là có chuyện gì?


___________


Trong mật thất.


Một mỹ thiếu niên ngồi vất vưởng trên quan tài.


Đôi mắt xám tro tràn đầy sự thích thú, môi đỏ mỉm cười, hoa mạn đà la trắng dưới khóe mắt lại như thể nở rộ, làm cho khuôn mặt của hắn thêm ma mị.


Quả thật là một yêu nghiệt thiếu niên.


"Bác Lai Tư, ngươi cười cái gì?"


Bên cạnh thiếu niên là một nữ nhân vận một bộ y phục cổ trang màu đỏ, làn da trắng bóc, khuôn mặt lạnh nhạt, trên trán còn nhú ra hai cái sừng nhỏ.


Bác Lai Tư cười càng tươi hơn: "Nữ nhân, hình như hắn phát hiện ra ngươi rồi."


"Sao có thể?!!"


"Sao lại không thể?" Thiếu niên ngáp một cái, sau đó thân mình hắn từ từ bay trên không trung: "Ta đã nói ngươi phải cẩn thận, nhưng mà... "


Bác Lai Tư bỗng chốc ngưng hẳn nụ cười, hai mắt xám tro dần dần trở nên trong suốt.


"KHẾ ƯỚC HUỶ BỎ!"


"Không!"


Nữ nhân nôn ra một búng máu, từ khoé mắt nàng ta chảy ra huyết lệ, con ngươi đỏ chót, bộ dạng hung ác nhìn Bác Lai Tư.


Bác Lai Tư nhìn cũng không nhìn, trước mặt lập tức xuất hiện một vòng tròn xoáy màu đen.


Hắn nhìn cái tinh cầu đang nằm dưới đất.


"Qua đây!"


Tinh cầu đang tắt đột nhiên phát sáng, ánh sáng màu lam bao trùm lấy toàn bộ không gian mật thất.


Bác Lai Tư ôm tinh cầu vào lòng, bàn tay khẽ xoa xoa, sau đó lại mỉm cười: "Cảnh Ngự, hẹn gặp lại!"


_________


Đang nghĩ nội dung cho thế giới thứ 3, đang nghĩ... cho vào thế giới nào mới tốt đây?


Khó suy nghĩ quá!


#Tân

Bình Luận (0)
Comment