Bách phu nhân nhất thời trắng bệch, gấp rút chạy ra ngoài theo người làm, còn ngại hắn lề mề nên đẩy hắn xuốn, tự mình lái xe.
Lý Nhã Kỳ nhìn theo bóng dáng Bách phu nhân, trong lòng dâng lên một nỗi lo dày đặc.
Cô không biết làm cái gì, lúc này run rẩy rút điện thoại ra gọi cho Bách Dạ Hành.
A...
Lý Nhã Kỳ đau đớn ôm bụng dưới.
"Có ai không?" Cô gái thống khổ ôm lấy bụng, cảm giác đau đến điên dại dần dần lan tỏa.
Sắp sinh sao?
Tại sao lại vào lúc này?
Nhũ mẫu từ đằng xa chạy tới, vội vàng hỏi: "Nhã tiểu thư, cô làm sao vậy?"
"Đứa bé..." Lý Nhã Kỳ khó nhọc nói: "Đứa bé..."
Nhũ mẫu: "Nhã tiểu thư, cô đợi một chút, để tôi đi gọi người..."
Lý Nhã Kỳ cảm thấy đau như hàng vạn chiếc xe nghiến qua, sức lực để hét cũng không có, chỉ cảm thấy rõ ràng đứa trẻ đang đạp, như thể nó muốn đạp nát cái bụng của cô để chui ra ngoài vậy.
Nhũ mẫu chạy vòng quanh nhà cũng không thể kiếm thấy ai, đa số mọi người đã chạy đến chỗ ông Bách. Nhũ mẫu nhất thời chẳng nghĩ được cái gì, còn đang không biết làm sao thì nhìn thấy Cảnh Ngự chạy tới.
"Mẫn Mẫn, mau, Nhã tiểu thư sắp sinh!!!"
Cảnh Ngự thầm chửi một tiếng, chạy đến chỗ Lý Nhã Kỳ đang nằm co quắp.
Cô nhìn Lý Nhã Kỳ mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức nói: "Đi gọi xe cứu thương đi! Mau!"
Nhũ mẫu a một tiếng, sau đó gọi điện thoại.
Cảnh Ngự bình tĩnh nhìn Lý Nhã Kỳ, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Nhã Nhã, không sao hết, bình tĩnh, có em ở đây."
"A!!!" Lý Nhã Kỳ hét lên một tiếng, siết chặt tay của Cảnh Ngự.
Cảnh Ngự lúc này mới âm trầm rút ra đoản đao, hướng về phía bụng Lý Nhã Kỳ: "Ta nói ngươi biết nha oắt con, nếu ngươi còn quậy, ta sẽ một bước kéo ngươi ra rồi thả ngươi xuống âm phủ, xem ngươi có đầu thai được hay không!"
Có lẽ lờ của cô quá mức lạnh lẽo, đứa trẻ bên trong cũng không có đạp mạnh mẽ hữu trước, chỉ nhẹ nhàng đẩy nhẹ từ bên trong ra.
Cảnh Ngự truyền cho nó chút khí: "Mạnh mẽ lên một chút, ta biết ngươi nghe hiểu mà, mẹ ngươi không dễ dàng gì, đừng làm khó cô ấy."
Xe cứu thương lập tức tới, trên xe Bách Dạ Hành nhảy xuống, bế Lý Nhã Kỳ lên, lập tức tiến đến bệnh viện.
Trên xe, Bách Dạ Hành đan hai tay vào nhau, im lặng nhìn Lý Nhã Kỳ.
"Lo lắng?" Cảnh Ngự hỏi.
"Một chút." Hắn đáp.
Cảnh Ngự sờ sờ bụng của Lý Nhã Kỳ: "Ta thấy ngươi vẫn bình tĩnh chán."
"Vậy sao?" Bách Dạ Hành nhìn Lý Nhã Kỳ, nhẹ nhàng đặt tay cô ấy vào tay mình, siết chặt.
Xe cứu thương rất nhanh tới bệnh viện.
Lý Nhã Kỳ được đẩy đến khoa phụ sản. Trước khi vào cô nắm chặt tay của Cảnh Ngự.
"Không sao hết, em ở đây." Cảnh Ngự mỉm cười, nụ cười khiến cho người ta dù thế nào cũng sẽ tin tưởng vào cô, giao phó hết mọi thứ cho cô.
Lý Nhã Kỳ thả tay ra, lập tức được bác sĩ đẩy vào trong.
Cô ấy nằm ở trong đó ba tiếng đồng hồ.
Cùng lúc đó, Bách Dạ Hành nhận được điện thoại, nói rằng ông Bách đã qua được cơn nguy kịch.
_________________
Ông Bách trong chuyến đi trở về nhà bị người ta mai phục.
Đối tượng không ai khác chính là tên khủng bố đã bắt cóc Bách Lạc đó.
Nhưng hắn và đồng bọn đều bị Bách Dạ Hành tống vào đồn cảnh sát rồi.
Ông Bách tuy qua cơn nguy kịch, có điều hai chân bị phế, cả đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Tên khủng bố bị phán tử hình.
Ngày đưa tiễn Bách phu nhân đến gặp hắn.
Tên khủng bố thấy cô thì cười điên dại: "Hắn ta chết rồi đúng không??? Tôi đã nói rồi, em sẽ phải hối hận!"
Bách phu nhân bình tĩnh nhìn hắn: "Không, ông ấy chưa chết."
Tên khủng bố không thể tin được: "Không thể nào!"
Bách phu nhân: "Còn nữa, tôi đến tiễn anh một đoạn đường."
Bách phu nhân đưa cho hắn một bát mỳ. Tên khủng bố cầm lấy, đưa hẳn lên miệng, một giọt nước mắt rơi vào chén.
"Em vẫn còn nhớ mùi vị tôi thích ăn..."
"Chúc anh lên đường bình an." Bách phu nhân quay người, đi ra khỏi ngục.
"A Thư!"
Bách phu nhân hơi sững lại một chút, quay lại nở một nụ cười: "Tạm biệt."
Tên khủng bố nhìn theo bước chân của cô, cười như điên dại, sau khi ăn sạch sẽ bát mỳ đó, dùng cây đũa khắc một dòng chữ, nhẹ nhàng rút một gói thuốc nhỏ được gói kỹ càng ra, cho vào miệng.
一一一一 Tôi bỏ cuộc rồi, chúc em hạnh phúc
Bách phu nhân sau khi nghe tin chỉ mỉm cười, sau đó tiến vào phòng của Lý Nhã Kỳ.
Trong phòng, mọi người đều có mặt đầy đủ.
Ông Bách ngồi trên xe lăn, tay đang bồng một đứa bé trai kháu khỉnh. Tên khuôn mặt từng trải tràn đầy vui vẻ.
Lý Nhã Kỳ đang được nhũ mẫu tỉ mỉ chăm sóc, cả người trông rất khỏe mạnh.
Cảnh Ngự ngồi đút cho Bách Lạc trái cam, có vẻ cam khá chua, lông mày nó đã quắn gần hết vào nhau rồi vẫn còn há miệng.
Ông Bách đối với việc của Lý Nhã Kỳ cũng không có ý kiến gì.
Suy cho cùng, đây là thế giới hào môn, nô lệ mua vui cho chủ nhân cũng là việc thường tình.
"Lão gia." Bách phu nhân tiến vào.
Ông Bách nhìn Bách phu nhân cười rạng rỡ, đưa đứa trẻ lên cho cô ngắm.
"Tôi được làm ông nội rồi, tôi có cháu rồi! Em nhìn xem, em nhìn xem có giống tôi hay không?"
Bách phu nhân cười: "Giống! Rất giống nha!"
Ông Bách cười càng tươi hơn: "Đặt tên cho nó! Đúng! Phải đặt tên! Nhã Nhã, con có tên gì hay không?"
Lý Nhã Kỳ lắc đầu: "Theo ý lão gia."
"Ấy! Còn lão gia cái gì! Con sinh cho ta được đứa cháu ngoan, coi như đã là con dâu nhà họ Bách. Chờ con đủ tuổi, ta sẽ nói thằng nhóc kia lấy con làm vợ! Sẽ không ủy khuất con, cũng cho cháu trai ngoan của ta một danh phận tốt!" Ông Bách ôm đứa nhỏ, càng ôm càng thích.
Lúc ông đang cảm thấy sắp không qua khỏi liền cảm giác có một đứa trẻ nắm lấy tay ông, kéo ông về.
Sau đó tỉnh táo lại, dù hai chân vô lực đứng lên nhưng lại phát hiện mình có cháu trai, còn không phải quá trùng hợp hay sao?
________
Mọi người ra đường nhớ đeo khẩu trang nha!
#Tân