Ngày hôm sau, Bách Lạc với Bách Bảo Vận đến phòng của Cảnh Ngự.
Bách Bảo Vận kỳ quái nói: "Lạ thật, bình thường không phải a di dậy sớm nhất hay sao?"
Bách Lạc có cảm giác không ổn, dùng chân đạp mạnh cái cửa, liền thấy một cô bé nằm im trên giường, khuôn mặt tái trắng, hai tay đan vào nhau, khóe môi vẫn mỉm cười như vậy.
Tiến đến sờ hơi thở của cô bé, làn da lạnh căm, hơi thở ấm áp đã sớm không còn nữa.
"Aaaaaaaaaa!"
Bách Lạc sợ đến khụy xuống, sợ hãi rúc vào tường.
Không phải đâu!
Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!
Sẽ không!
Cả nhà theo tiếng hét chạy tới.
Lý Nhã Kỳ xông vào đầu tiên: "Mẫn Mẫn!!!"
Bách Dạ Hành đứng bên ngoài, nhìn không ra biểu cảm.
Khám nghiệm tử thi nhanh chóng được xác định.
Lý Nhã Kỳ tức giận: "Ông nói chết do tuổi già? Ông có nhầm lẫn hay không? Con bé mới mười lăm tuổi!"
Bác sĩ: "Nhưng thật sự cô bé này ngoài lí do đó ra không còn lí do nào thích hợp nữa!"
Trường hợp này đích xác vô cùng kỳ quá!
Ông ta cũng không có cách nào xác định.
Lý Nhã Kỳ: "Ông!"
Bách Dạ Hành tiến đến ôm cô ấy: "Bình tĩnh lại nào. Mẫn Mẫn cũng nên an nghỉ rồi."
_________
Đám tang được tổ chức không quá rườm rà, dù gì Cảnh Ngự cũng chỉ thuộc phạm vi của Bách gia.
Bách Lạc không đến dự, Bách Bảo Vận khóc lóc đến mệt người, vừa nắm bia vừa nói "lừa gạt".
Cô bé được an táng trong khu đất của Bách gia, dù không ai nói gì, người ta cũng ngầm hiểu rằng cô chính là vợ của Bách Lạc.
"Dì nhỏ là tiểu cẩu! Rõ ràng nói sẽ bế em bé cho Bảo Bảo."
Bách Bảo Vận khóc đến thiếp đi, được ông bà Bách bế đi về.
Thoắt cái chỉ còn Lý Nhã Kỳ với Bách Dạ Hành.
"Anh trông rất đau lòng."
"Dù gì cũng gắn bó bao nhiêu năm..."
"Không!" Lý Nhã Kỳ chỉ vào tim hắn: "Đau ở đây!"
Bách Dạ Hành mở to mắt.
"Anh yêu cô ấy!" Lý Nhã Kỳ cười chua xót.
"Anh sao có thể yêu Mẫn Mẫn."
Lý Nhã Kỳ rất tỉnh táo: "Người anh yêu không phải Mẫn Mẫn, mà là cô ấy."
"..."
"Cô ấy cũng giống như anh, từ thế giới khác đến, đúng chứ?"
Bách Dạ Hành không trả lời câu hỏi: "Em biết từ lúc nào?"
Lý Nhã Kỳ nói: "Không biết, chắc từ lúc sinh Bảo Bảo."
Hôm đó Lý Nhã Kỳ không phải ngất đi, cô nghe thấy tiếng nói của Cảnh Ngự, thấy cô ấy tay không biến ra đoản đao.
Lý Nhã Kỳ tiến đến, đặt tay lên tấm bia, khẽ nhìn lên không trung rồi nói: "Cảm ơn cô, Cảnh Ngự."
Bách Dạ Hành ngạc nhiên: "Em biết tên cô ấy?"
Lý Nhã Kỳ quay người rời đi, khóe miệng khẽ cười chua xót, một hồi sau vẫn thản nhiên trả lời: "Em từng nghe qua, anh nói trong giấc mơ."
Bách Dạ Hành sững sờ.
Một lúc sau, trời mưa dầm dã, xung quanh không một bóng người, Bách Dạ Hành mới tiến đến chỗ bia mộ, hai tay ôm đầu gối.
Bật khóc nức nở.
Thượng tiên, A Hành nhớ người rồi!
________________
Bách Lạc không có biểu cảm sụp đổ gì, nhanh chóng tốt nghiệp hết đại học.
Sau đó, hắn quyết định mở cửa hàng bán đồ ăn, từ mình chế ra một loại công thức riêng biệt.
Hắn còn nhớ, cô thích nhất là đùi gà quay, cô nói chuyện với Bách Bảo Vận, hắn còn giữ trong lòng.
Cô không thích ăn bánh ngọt, cô không thích hắn gây sự, cô muốn hắn cùng với Bách Bảo Vận hòa thuận.
Bách Lạc cho đến giờ cũng chưa từng khóc qua.
Bởi vì hắn biết, khóc thì làm sao chứ? Ai sẽ vì hắn đau lòng? Ai sẽ vì hắn ra mặt? Ai sẽ vì hắn lau đi những giọt nước mắt kia?
"Chú nhỏ?"
"Ừ."
"Bảo Bảo nhớ dì nhỏ rồi."
"Ừ."
"Dì nhỏ là tiểu cẩu, dì nhỏ nói không giữ lời."
"Ừ." Khóe miệng Bách Lạc khẽ nhếch,
Đúng là không biết giữ lời hứa gì hết.
____________
Bách Dạ Hành cùng với Lý Nhã Kỳ kính nhi viễn chi, cuộc sống ngược lại là khá tốt.
Ông bà Bách đi du lịch khắp nơi, Bách gia được Bách Dạ Hành quản lí đến vô cùng phát triển.
Bách Bảo Vận lớn lên cũng tự động làm việc, không còn ỷ lại, cũng tạo được những thành tựu nho nhỏ.
Lý Tử Kỳ sau này kết hôn với một cô gái, sinh ra một tiểu công chúa dễ thương.
Đứa bé này cũng hay bám đuôi Bách Bảo Vận.
"Biểu ca, chờ Tiểu Ái!"
"Còn lâu nha, cậu đến đón em về kìa, đi về nhanh lên, anh còn đang học bài đó."
Cứ như vậy, cho đến lúc Lý Nhã Kỳ qua đời.
Khi lâm chung, Bách Bảo Vận nắm chặt lấy tay cô ấy.
"Mẹ, dì nhỏ có một bí mật."
"Mẹ biết."
"Chức trách của dì ấy đến, chính là bảo vệ cho mẹ."
Một giọt nước mắt lăn trên bờ má của Lý Nhã Kỳ: "Mẹ biết."
"Nhưng dì ấy đi rồi, đã giao lại chức trách ấy cho con."
"Mẹ biết chứ."
Cảnh Ngự rời đi để lại ba phong thư, cho Bách Dạ Hành, Bách Lạc cùng với Bách Bảo Vận.
Nội dung không ai biết được.
Lý Nhã Kỳ xoa đầu Bách Bảo Vận, khẽ mấp máy môi như cám ơn ai, sau đó an tâm ra đi.
"Cha." Một bé con chạy vào ôm Bách Bảo Vận.
Bách Bảo Vận ôm đứa bé con, khẽ nói: "Dì nhỏ với mẹ ở trên thiên đàng, nhớ chăm con cho Bảo Bảo nhé..."
Bách Dạ Hành tuổi tác giường như vẫn không tàn phai theo năm tháng.
Sau khi Lý Nhã Kỳ qua đời, hắn giao lại sản nghiệp cho Bách Bảo Vận, sau đó lên đường ngao du khắp nơi, không hề quay về nữa.
Bách Lạc một mình kinh doanh tiệm bánh cho tới già, khi chết được chôn bên cạnh mộ của Lý Mẫn Kỳ, phía góc của hai bia mộ nhiều hơn một cái hình nhỏ, chính là hình hai chiếc đùi gà quay mà Mẫn Mẫn thích ăn.
_________________
#Tân
Mau khen ta mau khen ta.
Khen giỏi tối ta lại viết tiếp nha!
Mọi người ngại gì mà không bỏ ra một giây bấm sao vote cho Tân Tân, đúng không nà?