"Tiểu nương nương... "
Mộ Dung Tinh lạch bà lạch bạch chạy từ ngoài vào, trên khuôn mặt là nước mắt nước mũi tèm lem.
Cảnh Ngự nhìn nó, trong lòng hơi nhớ Bách Lạc với Bách Bảo Vận.
Đều là đứa bé nàng nuôi lớn nha, sao có thể không nhớ?
Mộ Dung Tinh chạy đến cầm tay nàng, khóc lóc một trận.
"Tiểu nương nương, ta cứ tưởng người sẽ như a nương, bỏ ta mà đi."
"Ta rất sợ... rất sợ... "
Cảnh Ngự đưa bàn tay nhỏ bé đã có mấy vệt sẹo mờ lên xoa khuôn mặt của y.
"Ta... đã hứa với nàng... sẽ... bảo hộ ngươi... thật tốt... " Cảnh Ngự ôm tim gian nan nói hết câu.
Tư mỹ nhân đã nhờ cậy nguyên chủ, bây giờ nàng kế thừa nguyện vọng của nguyên chủ, đương nhiên là sẽ chăm sóc tốt cho y.
Mộ Dung Tinh gào một hồi, bây giờ mới phát hiện ra hoàng thượng đang ngồi ở chiếc bàn trước mặt.
Y run lẩy bẩy, cúi sụp xuống: "Hoàng... hoàng thượng... "
Hoàng thượng nhíu mày: "Ngươi gọi trẫm là gì?"
"Hoàng thượng." Mộ Dung Tinh đáp.
"Không ai dạy ngươi phải gọi trẫm là phụ hoàng sao?" Hoàng thượng thanh âm có thể nghe ra sự tức giận không nhẹ.
"Là hoàng hậu nương nương bảo, ta là do một nô tỳ ti tiện sinh ra, phải xưng là nô tài, không xứng làm... " Mộ Dung Tinh ngẩng mặt lên nhìn hoàng thượng, sau đó thật nhanh cúi đầu: "... làm nhi tử của hoàng thượng."
Rắc!
Hoàng thượng nắm chặt ly trà, ly trà nào có thể chịu đựng lực đại của hắn, nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Bàn tay bị những mảnh vỡ găm vào cũng không làm tan cơn giận của hắn.
Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm!
Giỏi cho một Ngu thị, bao nhiêu năm qua trẫm không ngó ngàng tới hậu cung, nàng ta đem nó biến thành cái thứ gì rồi?
Cảnh Ngự ngồi trên giường đánh giá: cũng khí phách chứ nhỉ?
[Ký chủ! Mau chạy qua cầm máu cho hắn, nhanh lên!] Cô đánh giá cái lông a!
Tại sao chứ? Là hắn tự làm tự chịu, đâu liên quan gì đến ta?
[Sủng phi a! Cô phải quan tâm chăm sóc hắn mới khiến hắn hảo hảo yêu thương cô chứ? Nhìn xem, Mộ Dung Tinh đáng thương biết bao, cô phải làm chỗ dựa vững chắc cho nó!] Hệ thống càm ràm một trận.
Thế là Cảnh Ngự vội vã theo lời của hệ thống chạy xuống cầm máu cho hoàng thượng, kết quả, vừa đặt chân xuống lại ngã cái rầm.
Cảnh Ngự: "..."
Hệ thống: [...]
Ngươi thấy chưa, ta căn bản là đi không được. Cầm cái gì máu chứ?
Hoàng thượng thấy Cảnh Ngự ngã lại một lần nữa đỡ nàng dậy.
Cảnh Ngự lập tức chộp lấy bàn tay của hắn, phồng má thổi thổi.
Xem xem đi hoàng đế a, ta thương ngươi biết bao nhiêu?
Hoàng thượng nhìn nàng, có chút bật cười: "Vừa rồi nàng vội vã như vậy, có phải là quan tâm đến trẫm?"
Cảnh Ngự chớp mắt gật gật.
Hoàng thượng xoa đầu nàng, nhân lúc ngự thiện phòng đem đồ ăn tới, bế Cảnh Ngự đến bàn ăn, sau đó liền rời đi một lúc.
_________
Bàn ăn.
Cảnh Ngự cùng Mộ Dung Tinh mắt to mắt nhỏ nhìn đống sơn hào hải vị trên bàn.
Kịch bản này có chút không đúng nha.
Hoàng thượng sao lại tốt với ta như thế chứ?
Không phải chỉ cứu nguyên chủ xong liền vất nàng ta về lãnh cũng sao?
Sao đến lượt nàng lại quan tâm chăm sóc thể này?
Hay là nàng xuyên đến làm tình tiết thay đổi?
"Tiểu... tiểu nương nương... người không ăn sao?" Mộ Dung Tinh có lẽ chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, ngây ngốc hỏi.
"Sao ngươi không ăn đi?"
"Ta... ta không dám..." Mộ Dung Tinh lắc đầu.
Hoàng thượng đâu nói cái này có thể cho nó ăn, nó có thể ăn sao?
Cảnh Ngự nhìn một vị ma ma đứng gần đó, hỏi: "Vị ma ma này, đây đều là cho chúng ta ăn sao?" Cảnh Ngự chỉ vào nàng và Mộ Dung Tinh.
Phương ma ma là nhũ mẫu chăm sóc hoàng thượng từ nhỏ, nghe vậy liền cười gật đầu: "Đây đều là hoàng thượng chuẩn bị cho nương nương và cửu hoàng tử."
"Thật sao?" Mộ Dung Tinh hai mắt lấp lánh.
Phương ma ma mỉm cười gật đầu.
Sau đó...
Hai người lao vào ăn như hạm, cũng không phải là kiểu ăn khó coi gì, chỉ là ăn có chút hơi nhanh.
Sau khi ăn no được một lúc, Tiểu Mã Tử bên cạnh hoàng thượng đem mấy đạo thánh chỉ tới.
Một cái là: Tư mỹ nhân tuổi còn trẻ đã mất, trẫm tiếc thương sâu sắc, nay phong làm Tư phi, an táng trong đất tổ.
Cái thứ hai: Cửu hoàng tử Mộ Dung Tinh, nay đã đến tuổi đi học, ân chuẩn đến thượng thư phòng, đặc ân tự do ra vào tàng thư các.
Cái thứ ba: Thượng Quan Dung, hoạt bát lanh lợi, phong làm quý phi, ba thưởng Thượng Hoà cung, ban đặc quyền nuôi dạy cửu hoàng tử.
Mộ Dung Tinh nghe được mẹ mình cuối cùng cũng được an táng trong đất tổ của hoàng thất, khóc đến suýt nữa đoạn khí mà thăng...
Ai đó sau khi nghe xong: "..."
Chưa gì ta đã được lên làm sủng phi, cái nhiệm vụ lần này có phải dễ quá rồi không hệ thống?
Hệ thống: [...]
Nó làm sao mà biết!
Nói cô phấn đấu làm sủng phi, kết quả hoàng thượng phong cô làm quý phi!
Nói cô phải nuôi dạy Mộ Dung Tinh thành minh quân, hoàng thượng liền cho nó đến thượng thư phòng học, còn có thể tự do ra vào tàng thư các!
Nó ngàn tính vạn tính, không ngờ tên NPC hoàng thượng kia lại ra quyết định như vậy!
Quý phi a! Chỉ là dưới hoàng hậu một bậc!
Đặc ân to cỡ nào!
Cảnh Ngự tiếp chỉ, sau khi ăn xong liền cùng Mộ Dung Tinh đang ngơ ngác chuẩn bị đi chuyển nhà.
Ra ngoài mới biết, còn có một đạo thánh chỉ thứ tư, được đem tới cung của hoàng hậu Ngu thị.
Đại khái là đóng cửa hối lỗi một tháng.
Thời gian Thượng Hoà cung tu sửa, Cảnh Ngự cùng Mộ Dung Tinh ở Càn Thanh cung của hoàng thượng.
Việc này làm cho nam chính Mộ Dung An muốn đến cảm ơn cứu mạng chi ân bị gián đoạn.
Ngu thị bên kia tức giận không hề nhẹ, không biết gây ra chuyện gì rơi vào tai hoàng thượng liền bị cấm túc thêm một tháng.
Lúc này hoàng hậu mới thật sự thành thành thật thật kiểm điểm.