"Xin lỗi, thật xin lỗi." Nữ nhân cúi đầu ôm quyền, trên mặt hiện rõ vẻ áy náy.
Lúc nãy khi Vân Ảnh sắp ăn roi thứ hai, là Cảnh Ngự nhảy ra ngăn cản, may mà nàng ấy thu roi kịp thời.
"Này, ngươi không sao chứ?" Cảnh Ngự nhìn vết roi đánh vào Vân Ảnh, còn cơ hồ rớm máu kia kìa.
Tiểu tỷ tỷ này thật hung a!
Vân Ảnh đại khái là choáng bởi sự dũng cảm bởi cục bột nhỏ trước mặt, vài giây sau mới nói mình không sao.
"Vị huynh đài này, thật lòng xin lỗi." Nữ nhân kia thập phần áy náy.
Vân Ảnh giờ mới có thời gian quan sát nữ nhân này, thấy rõ liền lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Điệp Diêu quận chúa."
"Điệp Diêu?" Cảnh Ngự hiếu kỳ nhìn nữ nhân kia, hình như Điệp Diêu là nữ nhi của tên vương gia khác họ mà mấy ngày nay hoàng đế đang tiếp.
Điệp Diêu hỏi Vân Ảnh: "Ngươi biết ta?"
"Vâng. Hoàng thượng từng tặng cho quận chúa một chiếc roi da, mà cây roi đó do đích thân thuộc hạ đi làm."
Điệp Diêu nhìn cây roi trên tay: "Ngươi là ám vệ của hoàng thúc?"
Hoàng thượng không có huynh đệ nào, chỉ kết bái với duy nhất Điệp vương gia, cho nên Điệp Diêu gọi Mộ Dung Trấn là hoàng thúc cũng không có gì kỳ quái.
Vân Ảnh cúi đầu: "Vâng."
Điệp Diêu quan sát Cảnh Ngự, khẽ mỉm cười: "Vậy tiểu muội muội này là nữ nhi của hoàng thúc sao? Mau, gọi một tiếng hoàng biểu tỷ!"
Cảnh Ngự cũng cười tươi lại: "Không phải nha, ta là phi tử của hoàng thượng. Mau, gọi ta một tiếng hoàng thẩm thẩm đi."
Điệp Diêu nụ cười bỗng dưng hoá đá: "Phi... phi tử???"
"Không thể nào, ngươi nhỏ như vậy..." Nàng ta ngắm Cảnh Ngự vài vòng: "Hoàng thúc cũng không thể đói bụng mà ăn quàng chứ?"
Cảnh Ngự chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn nàng ta.
"Quận chúa, hoàng thượng với vương gia còn đang chờ người." Người bên cạnh Điệp Diêu nhắc nhở.
"Đúng ha." Điệp Diêu đặt Cảnh Ngự xuống, vẫy vẫy tay: "Tiểu phi tử, chờ ta rảnh rỗi sẽ đi kiếm ngươi chơi nha."
Điệp Diêu ra đi quyết đoán, để lại cho Cảnh Ngự một bóng lưng.
Cảm thấy vị quận chúa này, có điểm ngốc manh.
Hoàng cung to như thế, còn không hỏi tên của nàng, nàng ấy dùng niềm tin để tìm à?
Vân Ảnh đứng trước mặt Cảnh Ngự, tay chân cũng không biết nên để đâu mới tốt.
"Ngươi có chuyện gì à? " Xoắn xuýt nãy giờ là muốn nói cái gì?
"Đa tạ nương nương lúc nãy đã cứu thuộc hạ." Vân Ảnh cúi đầu xuống, vành tai đỏ lên.
"Là ta liên luỵ ngươi bị thương, đỡ thay ngươi là việc nên làm." Cảnh Ngự phất tay.
"Đi thôi, về cung đón Tinh Nhi. Để nó đợi cũng lâu rồi."
"Vâng."
_____________
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thượng Hoà cung.
Mộ Dung Tinh khoác áo lông chạy ra với Cảnh Ngự.
Nó đi quanh chiếc xe một vòng: "Tiểu nương nương, xe ngựa thật lớn."
"Đương nhiên là lớn rồi." Đồ Long ca cho, có thể nhỏ được sao? "Lên ngựa thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi đó."
A Anh ở lại trông Thượng Hoà cung, Vân Ảnh phụ trách đưa Cảnh Ngự với Mộ Dung Tinh lên ngựa.
Hắn bế Mộ Dung Tinh lên trước, sau đó nhìn Cảnh Ngự.
Cảnh Ngự: "..."
Nhìn ta làm gì?
"Sao thế?"
Vân Ảnh nhìn Cảnh Ngự, một hồi sau mới lí nhí: "Để... để thuộc hạ đi tìm cái ghế..."
"Lấy ghế làm gì? Ngươi trực tiếp đưa ta lên không được sao?" Cảnh Ngự có chút bực bội.
Lãng phí thời gian, một phân đồ ăn ngon cũng không còn!
Vân Ảnh đỏ mặt, không dám nhìn Cảnh Ngự: "Người... người là nương nương a."
"Quản nhiều như vậy làm gì?" Cảnh Ngự vươn tay ra: "Ôm ta lên! Yên tâm, bổn cung còn nhỏ, rất nhẹ."
Vân Ảnh: "..."
Đây không phải là vấn đề nhẹ hay không nhẹ!
Quan trọng người là nương nương đó!
Nam nữ thụ thụ bất tương thân có biết không hả?
Nhưng cuối cùng Vân Ảnh vẫn nhận mệnh ẵm Cảnh Ngự lên ngựa.
Tận lực không động loạn.
Hù chết lính!
Cơ mà cơ thể Cảnh Ngự đã thay một bộ y phục thoải mái, không còn rườm rà như triều phục, bởi vậy Vân Ảnh vừa ôm liền cảm thấy một cỗ mềm mại.
Trong đầu nghĩ tới, có khi nào sau này thê tử hắn cũng mềm mại như vậy.
Trên mặt lại đỏ một mảng.
Cảnh Ngự được hắn đặt xuống, quan sát vẻ mặt hắn.
Yo! Tiểu ám vệ này cũng hay đỏ mặt thật nha.
Xe ngựa bắt đầu khởi hành ra ngoài.
Ngay tại góc khuất, một nữ nhân xoắn chặt khăn tay.
"Nương nương, quý phi nương nương..."
Ngu thị liếc A Kiều một cái, sau đó cười độc ác: "Đúng thật là lẳng lơ y hệt Tư tiện tỳ kia, dễ dàng để cho nam nhân chạm vào người như vậy! Tiện nhân!"
A Kiều liền lập tức lấy lòng: "Đúng. Đúng. Đúng. Rồi có một ngày, hoàng thượng nhất định sẽ nhìn thấy rõ đuôi hồ ly của ả."
Ngu thị nghe vậy đắc ý mỉm cười một cái, quay người đi về cung.
_________
Kinh thành.
Kinh thành ở đây so với Trường thành thì rộng hơn rất nhiều.
Mộ Dung Tinh cùng Cảnh Ngự thò hai cái đầu nhỏ ra ngoài quan sát, thích thú không thôi.
Vân Ảnh cho ngựa đi giữ, dặn dò cả hai người đứng im ở đó, kết quả vừa quay người liền không thấy đâu.
"Tiểu nương... di nương người coi cái này." Mộ Dung Tinh đưa cho Cảnh Ngự một chiếc mặt nạ.
(*) Di nương: mẹ kế, tiểu thiếp của cha.
"Đẹp quá!" Cảnh Ngự cầm lấy đeo vào, sau đó liền hù Mộ Dung Tinh một cái.
Mộ Dung Tinh cũng lấy một cái, sau đó hù lại, cả hai trực tiếp chơi trò đuổi bắt, chạy nhảy khắp nơi, cuối cùng cầm đồ của người ta đi luôn.
Trước khi chủ quán nổi điên thì Vân Ảnh đã tìm tới trấn an, trả tiền, sau đó nhìn lại liền không tìm thấy hai vị tiểu chủ tử nữa.
Vân Ảnh: "..."
Làm lính thật khổ.
Làm lính trông vợ nhỏ của chủ nhân còn khổ hơn.