Hàn Dự vội vã lao về phòng, đóng sập cửa lại, sau đó dựa lưng vào cánh cửa từ từ ngồi xuống.
Tay hắn run rẩy sờ lên vị trí trái tim, nơi đó đang đập kịch liệt.
Hàn Dự trong lòng đang vô cùng hoảng sợ, hắn luôn luôn hành động rất lý trí, nhưng bây giờ lại sinh ra cái loại tâm tư này với em gái mình.
Cái loại tâm tư này của hắn có từ lúc nào?
Hàn Dự mở điện thoại, ấn vào một mục có mật khẩu.
Hắn nhấn một dãy số, màn hình điện thoại hiện lên một tấm hình, ở trong đó là một đứa bé gái rất xinh xắn, trong tay cô là một cành hoa hải đường, khoé miệng cười vô cùng duyên dáng.
Hàn Dự nhìn đứa bé gái, khoé môi khẽ mỉm cười.
Có lẽ, rất lâu trước đây, từ lúc cô mỉm cười bước chân vào Hàn gia, lại chọn đúng loài hoa mà hắn thích nhất, hắn đã có cái tâm tư này với cô.
Hắn chỉ là tự thôi miên bản thân, lừa mình dối người.
***
Sáng hôm sau, Cảnh Ngự tỉnh dậy, tối qua dì Hoa bảo Hàn Dự đã xin nghỉ học giúp cô, vì vậy hôm nay không phải đi học.
Cảnh Ngự từ trong cặp rút ra một sợi dây óng ánh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra sợi dây được nhiều sợi vàng mỏng đan vào nhau, vô cùng trân quý.
Cô rút tiểu trường kiếm ra, lấy sợi dây suôn vào rồi đeo lên cổ. Một tay cô vuốt tiểu trường kiếm, khoé môi cười khổ sở: "Lạc Thần, chàng phải đợi ta, ta nhất định sẽ cứu chàng. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Cảnh Ngự đứng dậy. Cái đầu hơi choáng khiến cơ thể cô loạng choạng. Ổn định lại cơ thể, Cảnh Ngự mới mở cửa đi xuống.
Dọc đường đi vô cùng yên lặng, khẽ mở cánh cửa sổ ra quan sát, ngoài trời đang mưa, gió lạnh tràn vào làm Cảnh Ngự thoáng rùng mình.
Cảnh Ngự vốn độ kiếp thượng tiên vào năm mười sáu tuổi, sớm đã không còn nhớ cái cảm giác lạnh lẽo này như thế nào.
Cô đưa bàn tay ra hứng nước mưa, nước mưa thật mát lạnh, Cảnh Ngự vô thức rướn người ra ngoài cửa sổ.
"Tiểu Ái!!!"
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng hét của Hàn Dự, tiếng hét làm cho Cảnh Ngự giật mình ngã xuống dưới, may là Hàn Dự nhanh tay túm cô lại kéo lên.
Cảnh Ngự trong lòng nguyền rủa giá trị vận may ngàn lần, lại phát hiện ra mình nằm trong lồng ngực của Hàn Dự.
Cảnh Ngự mở miệng: "Anh trai, anh thả em ra được không?"
Hàn Dự âm trầm nói: "Tiểu Ái em phải suy nghĩ thận trọng, đừng vì hắn ta mà tự hành hạ bản thân."
Cảnh Ngự nhìn hắn chớp chớp mắt. Hắn nghĩ cô vì cái tên họ Bắc kia mà tự tử hay sao?
Nghĩ vậy cô cười: "Anh, em không có nghĩ quẩn đâu. Anh thả em ra, em khó thở."
Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự tím tái cả mặt liền nới lỏng cánh tay, vẫn ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: " Mộ Ái, đừng nghĩ quẩn."
Cảnh Ngự khóe mắt bỗng ôn nhu khẽ rơi lệ, nhào vào lòng hắn nức nở: "Anh, tại sao Bắc Vọng ca ca lại không thích em? Em thích anh ấy như vậy... "
Cảnh Ngự một bên vật vã khóc, một bên như muốn kể lại kỷ niệm giữa Mộ Ái với Bắc Vọng, nhưng thực chất là kể cho Hàn Dự nghe những lần Bắc Vọng khi dễ cô.
Quả nhiên nghe xong, sắc mặt của Hàn Dự đen hơn đít nồi, hắn lại thấy Cảnh Ngự khóc thương tâm như vậy, ôn tồn bảo: "Tiểu Ái, em đừng khóc nữa. Cái tên kia không đáng để em thích hắn nhiều như vậy. Đàn ông trên đời này có rất nhiều, sẽ có một người đàn ông yêu thương em nhất."
Giống như anh vậy.
Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự từ từ nín khóc, trong lòng mới thở dài. Hắn khẽ bế Cảnh Ngự vào lòng, vừa đi vừa hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Cảnh Ngự nép vào lòng Hàn Dự, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn.
Rất nhanh, rất nhanh.
Cảnh Ngự nhìn lên khuôn mặt của hắn, trên miệng kéo ra một nụ cười quyến rũ.
Hàn Dự, đành lợi dụng ngươi vậy.
Cảnh Ngự thều thào: "Cái gì cũng được."
Cô nói tiếp: "Em muốn ăn thịt người, anh có không?"
Hàn Dự bật cười: "Em làm sao mà ăn thịt người được chứ? Nhưng... nếu ăn được thì em muốn ăn ai?"
"Anh đấy!" Giọng nói mang chút mập mờ.
Bước chân Hàn Dự bỗng khựng lại, hắn cúi xuống nhìn Cảnh Ngự, lại thấy ánh mắt thuần tuý của cô, trong lòng tự trấn an, chắc là hắn nghe lầm rồi.
Cảnh Ngự vòng hai tay lên cổ hắn, môi tìm vị trí môi hắn rồi cúi xuống.
Hàn Dự thấy khuôn mặt kia từ từ phóng to trước mắt, không hiểu sao theo bản năng nhắm mắt lại.
Hắn cứ nhắn mắt như vậy, sau vài phút, sau đó mới hé mắt ra.
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt long lanh dưới hàng mi cong vút.
Chưa để hắn kịp phản ứng, Cảnh Ngự đã thì thầm vào tai hắn: "Hàn Dự, em đói, nếu em muốn ăn anh, anh có cho em không?"
Hàn Dự sững sờ, cảm nhận được trái tim đập kịch liệt, hắn nhất thời bối rối không biết phải làm gì.
...
Trong phòng bếp, tiếp lách cách va chạm giữa đũa và chén vang lên liên tục.
Cảnh Ngự ăn đồ ăn ngon đến vui vẻ, còn không quên liếc mắt đến vị trí của người nào đó.
Người nào đó đang rất mất tự nhiên cúi gằm mặt xuống, hai mắt thỉnh thoảng nhìn trộm Cảnh Ngự, lại lấy tay sờ đôi môi của bản thân, trong lòng là một loại cảm xúc không rõ tên.
Nếu như lúc đó hắn ngẩng mặt lên trên một chút nữa...
Hàn Dự nghĩ vậy mặt càng đỏ hơn.
Cảnh Ngự nhìn Hàn Dự bây giờ với Hàn Dự trong trí nhớ nguyên chủ, trong lòng cảm thán.
Ái chà chà, không ngờ lại lệch lạc đến mức này.
Mà cũng chẳng sao cả, không liên quan đến cô, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
[ Ký chủ, cô muốn làm gì Hàn Dự?] Hệ thống lần đầu tiên lo lắng cho nhân vậy trong cốt truyện.
Liên quan gì tới ngươi. Cảnh Ngự bỏ vào miệng một miếng thịt bò, công nhận tay nghề của Hàn Dự đúng là thật tốt.
[ Bổn phận của bổn hệ thống là dẫn dắt ký chủ.] Hệ thống kháng nghị.
Ta không cần ai dẫn dắt.
[ Ký chủ ơi, bà cô của tôi ơi, cô làm ơn chỉ cần chú ý đến nhiệm vụ, NHIỆM VỤ đấy, cô đừng có phá hoại các nhân vật khác, có được không hả?] Hệ thống đau khổ kêu gào.
Ngươi thử nói trong nhiệm vụ không có Hàn Dự xem!!!
[ ... ] Đúng là có Hàn Dự, nó không còn gì để nói.
Không để Hàn Dự thích nữ chính, trực tiếp quyến rũ hắn là được rồi!
[ ... ] Tư tưởng cổ hủ của ký chủ, nó không theo kịp.
Ngươi nói ai cổ hủ?
[ Kh... Không có... ] Hệ thống quyết đoán không nói chuyện nữa.
Nó muốn đổi ký chủ.
Cảnh Ngự ăn xong miếng cuối cùng, cũng không để ý đến hệ thống, khó chịu hướng Hàn Dự than một tiếng: "Anh, em ăn xong rồi."
Hàn Dự nhìn thoáng qua phía Cảnh Ngự, sau đi cụp mắt xuống, không có ý định đi qua.
Cảnh Ngự nhìn hắn, sau đó đứng dậy, mới đi được một bước đã ngã rạp xuống.
Hệ thống thấy vậy chửi một tiếng giả tạo. Chẳng phải lúc nãy cô đi lại vẫn bình thường hay sao.
Cảnh Ngự khinh thường nó, không giả tạo không thành sự nghiệp.
Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự ngã rạp xuống đất, trong lòng đau như cắt chạy tới nâng cô dậy. Thoáng liếc qua chiếc váy ngủ từ từ thấm đỏ, hắn vội gọi bác sĩ gia đình tới.
Bác sĩ trung niên khám xong thì vô cùng tức giận mắng Hàn Dự, đại loại là chân bị thương nên ngồi một chỗ không nên cử động, Hàn Dự không nên thế này, không nên thế kia.
Bác sĩ nghiêm trọng hoá vấn đề đại loại như là sẽ bị nhiễm trùng, không để ý kỹ sẽ bị cưa chân, vân vân và mây mây,...
Đợi bác sĩ ra về, Hàn Dự bị bác sĩ mắng đến ngốc, ngồi bên cạnh Cảnh Ngự nghiêm túc trông nom.
[ Ký chủ, cô đúng là thủ đoạn.] Hệ thống không ngờ ở thế giới không có linh lực mà cô ấy vẫn có thể thao túng người khác.
Ký chủ này thật đáng sợ.
Nó bây giờ vẫn chưa ý thức được cách làm nhiệm vụ của ký chủ.
Huhu, bổn hệ thống muốn đổi ký chủ.
Cảnh Ngự ngoài mặt tuyệt vọng chết đi được, trong lòng thì đang tìm cách chơi chết nam nữ chính.
Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự đang tuyệt vọng như vậy thì không biết phải an ủi làm sao.
Cảnh Ngự cười yếu đuối nhìn hắn: "Anh, có phải là em sẽ không thể đi được nữa không?"
Hàn Dự dịu dàng xoa đầu nàng, giọng nói nghiêm túc: "Em sẽ không sao đâu!"
Cảnh Ngự khẽ lắc đầu: "Anh không cần gạt em, bác sĩ vừa rồi nói nghiêm trọng như thế,... "
Nói xong, đôi mắt cô thoáng hồng, bờ vai khẽ run rẩy nhưng nước mắt vẫn ngăn không cho rơi xuống, một bộ "ta uất ức, ta kiên cường".
Một lúc sau, Cảnh Ngự đuổi Hàn Dự ra ngoài, nằm trên giường một chữ cũng không nói.
Hàn Dự nhìn chằm chằm cánh cửa, sau đó lấy điện thoại nhấn một dãy số.
"Alo, truyền lệnh, phong sát Bắc gia cho tôi."