Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 111.1 - Chương 111.112

Chương 111. Thế giới 2: Cốt truyện đã lệch hoàn toàn


Có lẽ Hoắc Tịch nói thích cô là nhất thời nhanh miệng. Đàn ông có lòng tự trọng rất cao. Chắc là Hoắc Tịch không muốn mang danh bị vị hôn thê từ hôn hay bị vứt bỏ nên mới buộc miệng thốt ra câu thích cô, hòng muốn níu kéo một chút.

Sắc mặt Hoắc Tịch tối sầm, lát sau hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyễn Ly Kiều, tôi ghét nhất loại người tự cho mình là đúng rồi suy đoán lung tung.”

Con người của hắn nói một là một hai là hai, nếu đã nói thích thì chính là thích, hoàn toàn không phải là vì bảo vệ danh dự cho bản thân, sợ bị từ hôn gì cả. Nguyễn Ly Kiều dựa vào đâu mà xuyên tạc ý của hắn?

Nguyễn Tiểu Ly im lặng không nói gì, hơi ngước khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cảm lên. Trên khuôn mặt lạnh lùng đó hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, như thể cô vốn dĩ là người không có tình cảm, thực sự không thích hắn.

Hoắc Tịch rất muốn hỏi cô tại sao. Tại sao không thích hắn nữa? Nhưng nếu hỏi vậy thì có vẻ hắn quá hèn mọn. Hoắc Tịch kiêu ngạo, không muốn hạ mình hỏi vấn đề này. Hắn xoay người, tay đút túi quần rồi lên lầu, chỉ để lại một câu: “Chỉ cần tôi không đồng ý thì cả đời này em đừng hòng từ hôn.”

Nguyễn Tiểu Ly vẫn ngồi yên trên sô pha, mặt không đổi sắc.

Tiểu Ác: “…Cốt truyện triệt để đi lệch hướng rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyễn Tiểu Ly: “Ta làm việc dựa theo nhiệm vụ ngươi giao đấy nhé.”

Ý Nguyễn Tiểu Ly là cô đã làm theo nhiệm vụ Tiểu Ác sắp xếp, ngoài ra không làm bất kỳ điều gì khác. Chuyện cốt truyện bị thay đổi không liên quan gì tới cô.

Tiểu Ác đau đầu: “Ta cũng thấy cô không làm gì khác với nhiệm vụ. Vì sao cốt truyện lại sai lệch nghiêm trọng như vậy? Vấn đề nằm ở chỗ nào đây…”

Đau đầu, quá đau đầu. 

Ai, không nghĩ nữa. Dù sao nó chỉ cần nhận điểm tích lũy của nhiệm vụ là được. Cùng lắm nếu thế giới này sụp đổ thì trạm không gian sẽ gửi hệ thống khác đến đây để duy trì thế giới và giải quyết vấn đề thôi. 

Tiểu Ác tùy hứng và không sợ trời sợ đất như vậy đấy. Trong mắt của nó chỉ có điểm tích lũy! 

Điểm tích lũy là thứ tốt, có thể giúp hệ thống nâng cấp. Nó xứng đáng được nhận.

Mẹ Nguyễn và Hoắc phu nhân đang ngồi uống trà và nói chuyện phiếm trong vườn hoa. Hai người họ rõ ràng trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến mối quan hệ. 

Con cái tự có phúc của con cái. Hôn ước này vốn dĩ là do cha mẹ ép buộc, bây giờ cứ để cho người trẻ tự quyết định. 

Nguyễn Tiểu Ly giẫm lên giày cao gót bước ra. Hoắc phu nhân thấy cô, lập tức vẫy tay: “Các con nói chuyện thế nào rồi?”

Nguyễn Tiểu Ly vẫn giữ thái độ trầm mặc. Hoắc phu nhân an ủi: “Con yên tâm đi, dù kết quả có như thế nào đi nữa thì dì cũng chấp nhận. Chỉ c ần sau này Kiều Kiều vui vẻ hạnh phúc là được.”

Mẹ Nguyễn hỏi: “Con và Hoắc Tịch nói chuyện thế nào?”

“Hoắc Tịch rất tức giận, không đồng ý hủy hôn.” Nguyễn Tiểu Ly từ tốn mở miệng.

Mẹ Nguyễn kinh ngạc, Hoắc Tịch kiên quyết không đồng ý đến vậy ư? Chẳng lẽ cậu ta thật sự đã thích con gái của bà rồi?

Hoắc phu nhân cũng hơi kinh ngạc. Bà vẫn luôn biết con trai của mình không thích Nguyễn Ly Kiều lắm. Nhưng tại sao bây giờ nó lại cắn chết không buông chứ? Chẳng lẽ đã thật sự động lòng?

Ánh mắt Hoắc phu nhân sáng lên, bà kéo tay Nguyễn Tiểu Ly: “Kiều Kiều à, con xem, hiện tại Hoắc Tịch không đồng ý hủy hôn, không bằng trong khoảng thời gian này con thử tìm hiểu nó lần nữa đi. Nếu thực sự con vẫn không thích, dì làm chủ để các con giải trừ hôn ước. Đến lúc đó, cho dù Hoắc Tịch vẫn không chịu thì mặc kệ nó, dì giúp con từ hôn.”

Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Thế cũng tốt, dù sao cô cũng sẽ không thích Hoắc Tịch. Vị hôn thê ác độc là cô phải rút lui sau khi xong việc, bởi sau này Hoắc Tịch còn có con đường tình cảm của riêng mình cần phải đi. 

Có được những lời này của Hoắc phu nhân, đến lúc đó dù Hoắc Tịch có nói gì thì kết quả vẫn sẽ là hủy hôn.

Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Dạ, vậy một tháng nữa ạ.”

Một tháng… Thật ra Hoắc phu nhân định nói thêm vài ngày nữa. Nhưng bà cũng đau lòng cho Nguyễn Ly Kiều, thật sự không nói nên lời. Bà chỉ có thể hy vọng rằng con trai mình trong vòng một tháng này sẽ tích cực ghi điểm trong mắt con bé.

Nguyễn Ly Kiều và mẹ Nguyễn ở lại một lát rồi về. Hoắc phu nhân vội lên lầu tìm Hoắc Tịch. Hoắc phu nhân gõ cửa: “Hoắc Tịch, Hoắc Tịch.”

Lúc này, Hoắc Tịch đang ngồi trong phòng, mặt mũi đen xì. Nghe thấy tiếng gõ cửa của mẹ, hắn đứng dậy mở cửa.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Hoắc phu nhân thấy hắn như vậy thì tức giận: “Mẹ nói Kiều Kiều cho con một tháng. Một tháng này con liệu mà biểu hiện cho tốt. Nếu như Kiều Kiều thích con, hôn sự chắc chắn sẽ không bị hủy bỏ nữa. Còn nếu Kiều Kiều không thích con, mẹ sẽ làm chủ cho con bé hủy hôn.”

“Ai bảo mẹ lo chứ?” Hoắc Tịch nhíu mày: “Chuyện của chúng con không cần mẹ quan tâm.”

Hoắc phu nhân biết hắn tức giận, bà bĩu môi rồi hừ một tiếng, nói: “Nếu con để tâm một chút thì mẹ cũng không quản làm gì. Con cho rằng thân là một người đàn ông lớn đến chừng này rồi mà còn chơi xấu cắn chết không buông thì cuộc hôn nhân này sẽ không bị hủy sao? 

Nhà họ Nguyễn chẳng kém cạnh gì so với nhà chúng ta, người ta cũng đã nắm chắc mới đến đây từ hôn. Con đừng vì chuyện này mà phá hủy mối quan hệ của hai nhà. Dù sao mẹ cũng đã giúp con tranh thủ được một tháng. Nếu con thật sự thích Kiều Kiều thì một tháng này phải biểu hiện cho tốt, nếu không thích thì chờ một tháng sau hủy hôn.”

Nói xong, Hoắc phu nhân nhanh chóng rời đi. Tức chết bà, sinh được đứa con trai chỉ có IQ mà không có tí EQ nào, quả thật là mệt chết đi được. Chiều nay bà muốn đi làm đẹp, tuyệt đối không được tức giận, tức giận sẽ có nếp nhăn.

Hoắc Tịch vẫn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, lát sau sa sầm nét mặt và bước vào phòng. Mấy ngày cuối tuần sau đó, hắn đều phiền muộn mà ở lì trong phòng. 

Dì Triệu: “Phu nhân, thiếu gia đã một ngày không ra khỏi phòng.”

Hoắc phu nhân: “Không cần phải lo cho nó.”

Để nó nghĩ cho thấu đáo, xem bản thân có thích Kiều Kiều hay không? Có muốn cứu vãn hôn ước này không?

Nguyễn Tiểu Ly vốn đang muốn lập tức tới công ty nhà mình làm việc, nhưng cha Nguyễn lại không đồng ý.

“Con mới vừa tốt nghiệp về nước, vội vã đi làm làm gì? Tuổi con còn trẻ, không cần phải lao đầu vào công việc ngay đâu. Lúc này con nên đi chơi nhiều hơn, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

Nếu đã đi làm thì sẽ không có thời gian rong chơi nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cha Nguyễn không muốn con gái vừa ra trường đã vùi đầu đi làm ngay. Ông muốn con gái có cuộc sống thoải mái.

Nghe đi, đây là tiếng người ư? Đúng là người giàu có khác.

Người thường nghĩ cũng không dám nghĩ đâu. Sinh viên bình thường sau khi ra trường sẽ lập tức đi làm, nào có ai thảnh thơi như vậy.

Nếu cha Nguyễn nhất quyết không muốn cô vào công ty sớm thì Nguyễn Tiểu Ly cũng sẽ không làm trái ý ông. Dù sao cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, mấy năm sau cô vào công ty để hỗ trợ họ cũng được.

Vì thế, Nguyễn Tiểu Ly lại trải qua cuộc sống nhàm chán và xa hoa của thiên kim nhà giàu: buổi sáng ngủ nướng đến 8 - 9 giờ, sau khi ăn sáng xong thì tới phòng gym tư nhân ở lầu trên tập luyện, buổi trưa lại hẹn với hội chị em giới thượng lưu ở thủ đô ra ngoài ăn uống, mua sắm. 

Nguyễn Tiểu Ly cùng với vài cô gái đến nhà hàng Michelin ăn trưa, bởi vì nghe nói gần đây nhà hàng này có món mới. Món mới vẫn mang dấu ấn đặc trưng của nhà hàng như thường lệ: đ ĩa cực lớn, đồ ăn rất ít, mỗi một điểm đều sặc mùi tiền.

“Ly Kiều, nghe nói trước đây cậu tới công ty của Hoắc thiếu gia làm việc. Sao rồi, mỗi ngày được bên cạnh vị hôn phu cảm giác thế nào?”

Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ đáp lại: “Cũng tạm được.”

“Cái gì mà cũng tạm được chứ. Ly Kiều, sao bây giờ cậu lại trở nên rụt rè rồi?” Lâm tiểu thư cười nói.

Ăn cơm xong xuôi, cả nhóm thanh toán hóa đơn rồi đi tới trung tâm thương mại mua sắm. Tầng cao nhất của trung tâm thương mại đều là các nhãn hiệu xa xỉ. Một nhóm các cô gái đi trên hành lang nguy nga tráng lệ, có nhân viên tinh mắt chỉ cần liếc mắt đã nhận ra thân phận của các cô.

Nhóm người bước vào một cửa hàng túi xách cùng chọn chọn lựa lựa. Nguyễn Tiểu Ly không có sở thích gì, nhưng cũng không từ chối loại cuộc sống này. 

Cuối hành lang, có một hàng người đang đi tới. Trung tâm thương mại này là do Hoắc thị đầu tư, hôm nay Hoắc Tịch đến đây để kiểm tra xem có bất ổn gì không. Phía sau Hoắc Tịch là nhóm quản lý cấp cao của trung tâm. Những người này đang khẩn trương vì sự xuất hiện của Hoắc Tịch, lo sợ xảy ra sai sót gì.


Chương 112. Thế giới 2: Hoắc tổng trốn việc


Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Hoắc tổng, bên này là lối thoát hiểm. Các biển chỉ dẫn màu xanh lục rất nổi bật, khách hàng sẽ dễ dàng tìm được chỗ này.” Quản lý Cao nghiêm túc giới thiệu.
Không đợi Hoắc Tịch lên tiếng, trợ lý Lạc đi theo phía sau hắn đã hỏi lại: “Nhân viên bảo an của khu mua sắm này có bao nhiêu người?”
Quản lý Cao không dám có chút qua loa nào đối với vị trợ lý Lạc này, lập tức báo cáo số lượng bảo vệ của trung tâm. 
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tịch quét qua xung quanh một vòng, hắn rất hài lòng với hiệu quả đầu tư ở trung tâm mua sắm này.
Tầng trên cùng này chuyên về những mặt hàng xa xỉ nên khách đến không nhiều lắm. Hoắc Tịch chỉ tùy tiện liếc mắt một cái đã thấy trong một cửa hàng nào đó đang có ba, bốn cô gái đang mua sắm. Hắn vốn dĩ cũng chẳng quan tâm, nhưng cố tình trong những người ấy lại bắt gặp một hình bóng quen thuộc. 
Là Nguyễn Ly Kiều, cô ấy cũng ở đây!
Hoắc Tịch nhớ lại mấy hôm nay mẹ hắn vẫn luôn thúc giục hắn tìm cách xoay chuyển mối quan hệ với Nguyễn Ly Kiều. Thật ra hắn cũng rất muốn nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Hoắc Tịch quay sang nói với trợ lý Lạc: “Cậu đi theo bọn họ kiểm tra tiếp đi.”

Lạc Sâm không hề thắc mắc lý do, gật đầu đồng ý. 
Hoắc Tịch giao phó nhiệm vụ xong rồi đi về phía cửa hàng ban nãy. Lạc Sâm tò mò nhìn theo, ngay khi thấy Nguyễn Tiểu Ly đang ở trong đó, hắn lập tức hiểu ra tổng giám đốc nhà mình rốt cuộc muốn làm gì. Hắn rất tự giác dẫn quản lý Cao rời khỏi tầng này.
Hoắc Tịch vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm trên mạng: Bí quyết theo đuổi phụ nữ… 
Mặc dù cảm thấy làm như vậy rất ngượng ngùng, nhưng hắn thật sự không muốn cứ vậy mà hủy hôn. Nếu đã lỡ gặp ở đây rồi thì hắn sẽ nỗ lực tìm cách khiến cô thích hắn thêm lần nữa.
Bí quyết theo đuổi phụ nữ trong trường hợp phụ nữ đang mua sắm…
Nguyễn Tiểu Ly đang nghiêm túc đánh giá một chiếc túi xách được thiết kế thủ công rất tinh mỹ có giá hơn ba mươi vạn. Đối với cô mà nói, cái giá này không hề đắt.
Trong lúc cô chăm chú xem xét thì chợt nghe Tiểu Ác nhắc nhở: “Nam chính đang đi về hướng này.” 
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Hoắc Tịch chắc chắn là tới tìm cô, nếu không tại sao đi dạo phố cũng có thể đụng trúng hắn được chứ? Hắn đến gặp cô nhưng hẳn sẽ không định nói chuyện hủy hôn, thật là đau đầu. Cô chỉ là một vị hôn thê độc ác muốn được rút lui thành công thôi mà.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục công cuộc mua sắm của mình, xem như không biết hắn đang tới.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy Hoắc Tịch bước vào liền tiến lên chào hỏi: “Chào ngài, ngài muốn tìm loại túi xách nào ạ?” 
Loại cửa hàng chuyên dành cho phụ nữ này bình thường chỉ có các phu nhân hoặc thiên kim danh môn lui tới, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục, giày da, quý khí bức người như vậy thì có thể khẳng định người này đến để mua quà tặng cho người khác. 

Hoắc Tịch lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Các cô ấy mua gì cứ tính hết cho tôi.” 
Các cô ấy ở đây đương nhiên là chỉ Nguyễn Tiểu Ly và bạn bè của cô.
Nhân viên cửa hàng hoảng sợ, chưa dám tiếp nhận tấm thẻ kia, quay đầu nhìn mấy vị tiểu thư đang mua sắm.
Lâm tiểu thư quay qua: “Ồ, đây không phải là vị hôn phu của Ly Kiều sao? Nếu Hoắc thiếu đã nói vậy thì chúng tôi sẽ không khách khí.”
Mỗ tiểu thư than vãn: “Vốn dĩ tiền tiêu vặt tháng này không đủ, bây giờ có Hoắc thiếu trả tiền thì tôi có thể mua thêm vài ba cái rồi. Ly Kiều, cảm ơn cậu nhé.”
Nguyễn Tiểu Ly có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ mục đích đến đây của Hoắc Tịch là để trả tiền cho các cô? Hắn nhiều tiền đến nỗi không có chỗ để tiêu hay sao?
Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ nói: “Tiền là do Hoắc Tịch trả, cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ta đi.”
“Làm sao có chuyện Hoắc thiếu tự nhiên không có chuyện gì sẽ tới trả tiền thay cho bọn tớ chứ? Chẳng qua anh ấy nể mặt cậu mà thôi. Ai da, tớ thật hâm mộ cậu có một vị hôn phu tốt như vậy đó.” Một cô gái trong nhóm cảm thán. 
“Ngữ Nhiễm, Sở thiếu của cậu cũng đâu có kém.” Nguyễn Tiểu Ly biết thanh mai trúc mã của cô nàng chính là thiếu gia của nhà họ Sở, vả lại hai người họ còn sắp đính hôn.
Vừa nhắc đến Sở thiếu, cô nàng lập tức đỏ mặt, rõ ràng là một cô gái nhỏ không chịu nổi sự trêu ghẹo.
Tuy Hoắc Tịch vẫn luôn đứng bên cạnh nhưng Nguyễn Tiểu Ly cũng không nhìn hắn một lần nào. Hắn không biết mình làm như vậy rốt cuộc cô có vui hay không?

Nguyễn Tiểu Ly tuỳ tiện chọn một cái túi xách, trong khi những người khác đều chọn hai, ba cái. Vì Hoắc thiếu gia trả tiền nên các cô cũng không thể quá khách sáo, nếu không sẽ thể hiện bản thân là người không phóng khoáng và chưa hiểu sự đời.
Sau khi thanh toán xong, mấy vị tiểu thư kia giống như có hẹn trước mà đồng loạt nói có việc bận rồi cùng kéo nhau rời đi, để lại hai người Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch đứng đó.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy không còn gì để nói: …Đám người này thật đúng là biết điều…
Nhưng cô không muốn bọn họ biết điều như thế đâu!
Hoắc Tịch tới gần Nguyễn Tiểu Ly: “Em không tới Nguyễn thị đi làm sao?”
Bây giờ đang là thời gian làm việc, vậy mà cô lại cùng mấy chị em đi dạo phố.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt đáp lời: “Cha tôi không muốn tôi phải vất vả đi làm vào sáng sớm, nên bây giờ tôi đang rảnh.”
“Ừ.”
Hoắc Tịch không có thói quen nói nhiều nên chỉ hơi gật đầu ừ một tiếng, xem như đang rất nghiêm túc nghe Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Cô đột nhiên hiểu ra vì sao Tiểu Ác lại phát điên mỗi khi cô chỉ trả lời một hai chữ cho có lệ rồi. Cái cảm giác khi bản thân nói một tràng dài nhưng người khác chỉ trả lời lại một chữ thật sự khó chịu.
Tiểu Ác lên mặt dạy bảo: “Bây giờ đã biết rõ cảm giác của gia rồi chứ? Chúng ta là cộng sự, sau này đừng có đối xử lạnh nhạt với gia như vậy nữa, biết không?”
Tuy rằng nó không biết sẽ hợp tác trong bao lâu, nhưng những ngày còn ở chung thì xin đừng tỏ ra lạnh nhạt như vậy.
Tiểu Ác nhớ lại bộ dáng lãnh khốc trước kia của mình mà không khỏi than thở. Nó cảm thấy tính tình của mình đã bị Nguyễn Tiểu Ly bào mòn. Ai, còn đối với tính cách cô, nó thật sự chịu thua rồi.

Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi cửa hàng túi xách, đi đến mấy cửa hàng bán quần áo phía trước. Cô đi đến đâu thì Hoắc Tịch sẽ đi theo đến đó. Cô ghé vào một quầy áo khoác chọn chọn lựa lựa một hồi vẫn thấy người đàn ông đi sát bên cạnh không nói một lời nào.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô quay đầu lại hỏi: “Hoắc Tịch, xin hỏi anh còn chuyện gì sao?”
“Đi dạo phố cùng em. Tôi là chồng chưa cưới của em, chẳng lẽ không thể cùng em đi dạo phố sao?” Hoắc Tịch nói một cách rất nghiêm túc.
Hôm nay, hắn thật sự đã bỏ hết công việc chỉ để đi dạo phố với Nguyễn Ly Kiều.
“Nhưng mà tôi cũng không cần anh phải đi cùng. Nói đi, rốt cuộc anh tới đây làm gì?” 
Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn tương đối tốt, ít ra không lạnh nhạt như thời điểm từ hôn.
“Đúng lúc tôi tới đây để thị sát, thấy em đang dạo phố nên muốn đi cùng em.”
Hành vi của hắn được xem như là trốn việc, tổng giám đốc của một công ty lớn lại ngang nhiên trốn việc. 
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Thế thì hiện tại đang là thời gian làm việc của anh, hơn nữa công việc của anh còn chưa giải quyết xong. Anh vẫn nên quay về…”
“Công việc đã giao hết cho trợ lý Lạc.” Hoắc Tịch cắt ngang lời của cô.
“Anh làm ông chủ mà lại tuỳ hứng phủi tay như vậy không sợ xảy ra vấn đề, sau đó phải mất một đống tiền sao?”
“Thứ nhà họ Hoắc không thiếu nhất chính là tiền, dù có thua lỗ cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến căn cơ, vả lại sẽ không có khả năng thua lỗ. Mục đích tôi đào tạo trợ lý là để chia sẻ gánh nặng công việc, có một số việc giao cho cậu ta tôi rất yên tâm.” Gương mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy tự tin. 
Hắn đã nói đến như thế, Nguyễn Tiểu Ly biết là không thể đuổi hắn đi được rồi. Bây giờ, cô cũng chưa muốn về nhà nên dứt khoát tiếp tục đi dạo phố, hắn thích đi theo thì theo đi. Dù sao phụ nữ đi dạo phố cũng là một việc hết sức phiền phức, vậy thì cứ để cho hắn trải nghiệm sự phiền toái này, biết đâu hắn sẽ dao động rồi đồng ý hủy hôn thì sao.


Bình Luận (0)
Comment