Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chủ tử không sao thì tốt. Mọi người bên cạnh vẫn luôn lo lắng nhìn một màn này lập tức thở ra một hơi.
Dù sao chuyện Tần Vương bị ám sát không phải việc nhỏ. Nếu Tần Vương chết do bị ám sát, đến lúc đó cả Phủ Tần Vương đều không thoát được quan hệ, những thị vệ bọn hắn càng không thể trốn thoát.
Chờ y sư chẩn trị cho Nguyễn San xong và cho người chăm sóc hắn ổn thỏa, Phủ Tần Vương mới dần dần khôi phục yên tĩnh. Có điều hoàng cung bên kia lại không được yên ổn như thế.
Chuyện Nguyễn San bị ám sát vốn dĩ không thể nào giấu giếm. Trước nửa đêm, trong Phủ Tần Vương truyền ra các loại âm thanh ồn ào đã sớm bị các ám vệ do Giai Hoàng quý phi và Hoàng thượng bố trí ở Phủ Tần Vương báo cáo lại. Thế nên ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn thì Giai Hoàng quý phi và Hoàng thượng đã triệu kiến người bên cạnh Nguyễn San vào cung.
Chờ đến lúc nghe giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua và tình huống hiện tại của Nguyễn San, Hoàng thượng mới phái tất cả thái y giỏi nhất của Thái Y Viện đến Phủ Tần Vương, các loại dược liệu quý hiếm cũng được đưa tới giống như không cần tiền.
Trong lúc đó, Giai Hoàng quý phi còn đi đến chỗ Hoàng thượng khóc lóc kể lể, làm cho Nguyễn San được cấp không ít chỗ tốt.
Kinh thành lúc này cũng dậy sóng, toàn bộ Cấm vệ quân được điều động đi tuần tra khắp nơi trên đường hòng tìm ra nhóm người khả nghi.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly biết đến chuyện này đã không nhịn được mà bĩu môi.
“Quả nhiên là nam chính, đều bị thương như nhau nhưng đãi ngộ lại không giống nhau.”
Tiểu Ác: “Nếu không cô cũng tuyên bố chuyện mình bị thương với bên ngoài đi, rồi cô sẽ có đãi ngộ này. Nhưng cũng rất nhanh sẽ có người tra ra nhược điểm của cô. Đến lúc đó, nhân vật phản diện còn chưa tạo phản đã đi đời nhà ma đấy.”
Giọng nói của Tiểu Ác tràn đầy vui sướng khi người gặp hoạ, lời nói ra lại càng giống như là sợ thiên hạ không loạn.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
May thay người Nguyễn Tiểu Ly phái đi đều là tử sĩ. Tuy tất cả thi thể của bọn họ đều đang ở Phủ Tần Vương, nhưng trên người bọn họ lại không có điểm đặc thù gì, cũng không có bất cứ đồ vật nào có thể chứng minh thân phận. Cho nên dù Hoàng thượng hết sức tức giận, ra lệnh nhất định phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai lại can đảm dám ở dưới chân thiên tử ám sát hoàng tử, thế nhưng suốt một ngày trôi qua vẫn không tra ra được bất kỳ tin tức gì.
Lúc Hoàng hậu biết chuyện này, trong lòng vô cùng sảng khoái, trực tiếp gọi Nguyễn Tiểu Ly vào cung của mình, không chút e dè mà biểu hiện sự vui sướng trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn San hôn mê suốt một ngày một đêm. Đến nửa đêm hôm sau, thị vệ vẫn luôn túc trực ở bên giường bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng suy yếu.
Hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Nguyễn San đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt của hắn lập tức tràn đầy kích động.
“Vương gia, ngài tỉnh rồi! Hiện tại ngài cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Từ lúc tiếng nói của thị vệ truyền ra, cả Vương phủ lại một hồi gà bay chó sủa.
Vốn dĩ thái y chưa rời đi xa, vẫn luôn nghỉ tạm ở phòng bên cạnh, sau khi nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, cẩn thận kiểm tra thân thể cho Nguyễn San một lần nữa rồi mới nhìn về phía mọi người gật đầu.
“Yên tâm đi, thân thể của Vương gia đã không còn gì đáng lo ngại. Chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, khỏi hẳn chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của thái y một lần nữa, không khí trong phòng nháy mắt trở nên tốt hơn.
Chỉ có điều hiện tại Nguyễn San lại vô cùng không bình tĩnh. Từ khi hắn tỉnh lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh cuối cùng mà hắn đã nhìn thấy. Đó là lúc hắn đâm trúng tên hắc y nhân ám sát mình và nghe được âm thanh kia và cả bóng dáng quen thuộc của người nọ. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không cho Nguyễn San nhiều thời gian suy nghĩ, cũng không cho hắn cơ hội đi nghe ngóng.
Tin Nguyễn San đã tỉnh rất nhanh được đưa tới hoàng cung, những lời an ủi và các loại đồ bổ lại liên tiếp được đưa tới Phủ Tần Vương, nườm nượp đến tận giữa trưa hôm sau.
Trong lúc này, Nguyễn San vẫn luôn cố nén xúc động và nghi ngờ trong lòng. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn một mình, hắn mới gọi ám vệ: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê, trong cung có gì khác thường không?”
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ vẫn luôn túc trực bên cạnh ngài. Ngoại trừ Hoàng thượng và Hoàng quý phi rất lo lắng và đưa tới cho ngài rất nhiều đồ vật ra thì cũng không có chuyện gì khác.”
Nghe thấy thế, Nguyễn San bất giác nhíu mày, sau đó lạnh giọng phân phó: “Ngươi đi tìm hiểu một phen, xem trong ghi chép của Thái Y Viện có ghi lại chuyện Tứ hoàng tử triệu kiến thái y hay không.”
Mặc dù ám vệ có đôi chút khó hiểu với lời nói của Nguyễn San, nhưng yêu cầu đầu tiên của ám vệ đó chính là phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, dù chủ nhân có bất cứ yêu cầu gì cũng không thể nghi ngờ. Vì thế, hắn rất nhanh nhận lệnh rời đi.
Đợi đến lúc trong phòng không còn người khác, lúc này Nguyễn San mới có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình và xem xét lại chuyện xảy ra lúc trước một cách thật kỹ càng. Thế nhưng khi hắn nhớ ra càng nhiều, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
“Hai người chúng ta thật sự muốn đấu đến ngươi chết ta sống sao…”
Trong phòng là một khoảng không yên tĩnh, chẳng ai có thể trả lời câu nói của hắn. Nguyễn San nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Hiệu suất làm việc của ám vệ Phủ Tần Vương rất cao. Chỉ trong thời gian một chung trà, ám vệ vừa mới rời đi lại lần nữa trở về bên người Nguyễn San: “Chủ tử, mấy ngày nay Tứ hoàng tử không hề triệu kiến thái y, cũng không có bất cứ ghi chép chữa bệnh gì.”
Nguyễn San nghe xong, không khỏi thầm mắng một tiếng, trong lòng lập tức tràn đầy lo lắng.
Rốt cuộc một kiếm trước đó có đâm trúng Nguyễn Ly Trúc hay không, đâm sâu như thế nào thì hắn là người biết rõ nhất. Nguyễn Ly Trúc bị thương nặng như vậy mà lại không triệu kiến thái y.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Chuyện xảy ra hôm nay không được nói cho bất kỳ kẻ nào khác biết.”
Sau khi ám vệ rời khỏi, trong đầu Nguyễn San vô thức hiện lên khoảng thời gian ở chung lúc nhỏ của hắn và Nguyễn Ly Trúc. Dường như từ nhỏ hoàng đệ đã không thích thái y, dù cho thương tích trên người nghiêm trọng đến cỡ nào hắn cũng sẽ không đến Thái Y Viện.
Nguyễn San càng nghĩ càng thêm ngờ vực, mày cũng nhíu lại càng chặt.
Hắn thật sự không hiểu vì sao từ nhỏ đến lớn Nguyễn Ly Trúc vẫn luôn chống đối với thái y như vậy. Chẳng lẽ khi còn nhỏ hắn đã sinh ra bóng ma tâm lý gì sao?
Nhưng bất kể Nguyễn San nghĩ thế nào, hắn cũng không tìm ra được một nguyên nhân phù hợp. Hơn nữa thân thể hắn còn đang trọng thương, mới vừa tỉnh dậy không bao lâu đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn chỉ có thể gác chuyện này sang một bên rồi nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, sau khi uống thuốc xong, Nguyễn San cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều. Cuối cùng, hắn không dằn được lo lắng trong lòng nữa, nhanh chóng thay xong y phục và chuẩn bị xuất phủ.
“Vương gia, hiện tại thương thế của ngài vẫn còn chưa tốt hẳn, ngài nên điều dưỡng cho khỏe đã.” Nhìn bộ dáng chuẩn bị ra phủ của Nguyễn San, thân tín của hắn vội vàng tiến đến ngăn cản.
“Không sao, thân thể của ta ta biết rõ, không có gì đáng ngại. Ta chỉ định tiến cung một chuyến.”
“Cho dù ngài muốn vào cung thì cũng không cần nóng lòng như thế. Hoàng thượng đã nói khoảng thời gian này ngài cứ điều dưỡng thân thể thật tốt đã, những chuyện khác đều có thể để sau. Đợi thân thể ngài dưỡng tốt rồi hãy đi.” Thị vệ nói xong, lại lần nữa tiến lên ngăn trước mặt Nguyễn San.