Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 160

      Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nói xong những lời vừa nãy, Nguyễn Tiểu Ly không hề để mắt đến Nguyễn Mộ Mộ nữa. Cô ngẩng đầu nhìn vú Trương, “Vú Trương, đổi giúp con chén cơm.”
Vú Trương nghe xong, không chút do dự cầm chén đũa của Nguyễn Tiểu Ly đem đi, cũng không có bất cứ phản ứng gì với hành động vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly, dường như bà cũng cho rằng đó là một chuyện hết sức bình thường.
Biểu hiện của hai người họ làm Nguyễn Mộ Mộ cảm thấy càng thêm xấu hổ.
“Em gái, chị không có ác ý, chị chỉ là…”
“Cô có tư cách gì mà gọi tôi là em gái? Về sau cô phải gọi tôi là Đại tiểu thư như những người khác. Còn nữa, đối với người không rõ lai lịch như cô, tôi cho ngồi trên bàn là đã nể mặt cha tôi lắm rồi, vậy nên cô không có tư cách gì để gắp đồ ăn cho tôi hết. Nhớ cho kỹ.”
Dứt lời, Nguyễn Tiểu Ly cầm lấy chén đũa mới do vú Trương đem lên rồi tiếp tục chậm rãi thưởng thức đồ ăn trước mặt.
Nguyễn Mộ Mộ cảm thấy mặt của mình như bị đốt đến đỏ bừng. Cô chỉ có thể cúi đầu, không ngừng và cơm vào miệng, ngay cả thức ăn cũng không dám vươn đũa gắp.
Tiểu Ác: “Ký chủ uy vũ, sức chiến đấu của cô quả thật quá giỏi.”

Nguyễn Tiểu Ly: “Đã là phản diện thì phải ra dáng của phản diện chứ.”
Tiểu Ác: “Đúng là ta đã không nhìn lầm, cô cứ tiếp tục cố gắng.”
Nguyễn Tiểu Ly ăn thêm mấy đũa nữa, sau đó rất nhanh đã đứng dậy đi lên lầu.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly rời khỏi, Nguyễn Mộ Mộ cảm nhận được bên cạnh có không ít ánh mắt đang đặt lên người mình, cho dù lúc nãy cô cảm thấy đồ ăn có ngon bao nhiêu đi chăng nữa thì bây giờ cũng nuốt không trôi. Nguyễn Mộ Mộ ăn nhanh thêm mấy miếng rồi cũng vội vàng rời đi.
Có điều, hình ảnh bỏ chạy chật vật của Nguyễn Mộ Mộ tương phản rõ rệt với bóng dáng rời đi vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly.
Vì những hành động trước đây của Nguyễn Tiểu Ly, quả nhiên khoảng thời gian kế tiếp Nguyễn Mộ Mộ đã không còn tỏ ra thân cận với cô nữa.
Trước đó nguyên chủ đã nổi tiếng nhờ một web drama nên bây giờ suất diễn nhận được cũng không ít. Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng chuyển sự chú ý từ trên người Nguyễn Mộ Mộ sang bộ phim mình đang quay.
Dù sao hiện tại cô cũng là người của giới giải trí,lại còn là nhân viên trong công ty của nam chính, nếu muốn làm một vai ác đạt yêu cầu thì điều cần thiết là phải có đủ ưu thế.
Hôm nay, khi đang quay ngoại cảnh, Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong đám người ở cách đó không xa. Thấy vậy, Nguyễn Tiểu Ly cũng từ từ dừng lại động tác của mình.
“Cắt! Nguyễn Tiểu Ly, cảnh này cô diễn không tệ. Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ quay cảnh khác.”
Nghe lời tán thưởng của đạo diễn, Nguyễn Tiểu Ly thu hồi tầm mắt. Cô nhìn về phía đạo diễn và gật đầu cười, sau đó ngồi vào cái ghế mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn.
“Chị Nguyễn, hôm nay đạo diễn khen chị rất nhiều lần.” Trợ lý cầm ly nước đưa tới cho Nguyễn Tiểu Ly, còn không nhịn được mà mở miệng khen một câu.

“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly uống một hớp nước, sau đó đưa lại ly nước cho trợ lý.
Do thái độ trước giờ của Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn như thế nên trợ lý cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ im lặng và đứng sang một bên. Đến lúc này, Nguyễn Tiểu Ly mới dời tầm mắt đến nơi đã khiến cô chú ý vừa rồi.
Mới nãy, khi cô vừa hồi phục cảm xúc từ cảnh quay thì đã phát hiện một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, chỉ là lúc đó cũng không nhìn kỹ. Bây giờ nhìn kỹ lại, cô đã có thể xác định được dáng người đó đúng là của Nguyễn Mộ Mộ.
Nguyễn Tiểu Ly cong khóe miệng, nhanh chóng đánh giá Nguyễn Mộ Mộ.
Từ cách ăn mặc và trang điểm của Nguyễn Mộ Mộ có thể nhìn ra được cô ta cũng tới đây đóng phim. Nhưng nhìn chỗ ở, hoàn cảnh hiện tại của cô ta và cả thái độ của những người xung quanh thì cũng có thể đoán được địa vị của cô ta chẳng ra gì.
Ngẫm kỹ lại cốt truyện thì có vẻ như trước khi trở về nhà họ Nguyễn, Nguyễn Mộ Mộ vẫn luôn diễn vai quần chúng ở các đoàn phim lớn, sau khi trở về nhà họ Nguyễn rồi thì tình trạng này cũng chẳng thay đổi.
Vậy thì hiện tại…
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến đây, ánh mắt nổi lên tia hứng thú, sau đó nghiêng người dựa sang một bên.
Tình huống hiện tại của Nguyễn Mộ Mộ giống hệt với suy đoán của Nguyễn Tiểu Ly, quả thật cô đến đây là để diễn vai quần chúng.
Tuy cô đã về nhà họ Nguyễn và không cần lo cơm ăn áo mặc nhưng Nguyễn Mộ Mộ có thể nhìn ra được những người trong căn nhà kia đều không có thiện cảm với cô, thậm chí họ còn xem cô như không tồn tại.
Bên cạnh đó, từ nhỏ cô đã rất muốn gia nhập giới giải trí, vả lại trước khi quay về nhà họ Nguyễn cô đã dựa vào các vai diễn quần chúng để kiếm tiền sinh hoạt, thế nên bây giờ cô vẫn muốn tiếp tục kiên trì, nếu không thì ngay cả cô cũng không biết bản thân mình còn có thể làm được cái gì khác.

Xét cho cùng, địa vị hiện tại của cô ở nhà họ Nguyễn thật sự rất đáng xấu hổ, thậm chí Nguyễn Hào còn chẳng quan tâm đến đứa con gái này.
Đương nhiên, ở sâu trong lòng Nguyễn Mộ Mộ còn có một nguyên nhân khác mà cô đã cố tình bỏ qua.
Nguyễn Tiểu Ly đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, cũng vì thế Nguyễn Mộ Mộ đã vô thức đã xem Nguyễn Tiểu Ly trở thành kẻ thù giả tưởng của mình và muốn ganh đua cao thấp với cô.
Có điều, diễn viên quần chúng rồng rắn hỗn tạp, thể loại người nào cũng có. Lẽ dĩ nhiên, Nguyễn Mộ Mộ cũng sẽ gặp phải một vài người không thích mình.
“Đang nói chuyện với cô đó, còn không mau đem bình nước trong tay cô lại đây.”
Nguyễn Mộ Mộ mới vừa nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích suốt cả một ngày để diễn xong một vai người chết, lúc cô đang chuẩn bị uống hai ngụm nước thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói sai khiến truyền đến từ bên cạnh, cô không khỏi đưa tầm mắt nhìn qua.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đang nói cô đó, còn không mau đem bình nước lại đây nhanh.”
“Bình nước này do tôi mang tới mà.”
Nguyễn Mộ Mộ vừa nói xong câu đó, thình lình có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt và giơ tay đẩy cô một cái. Cả người Nguyễn Mộ Mộ lảo đảo, suýt chút nữa đã ném văng bình nước trong tay.
“Tôi coi trọng nước của cô là vinh hạnh của cô. Chẳng lẽ cô không biết tôi là ai mà còn dám từ chối?”
Cùng lúc người phụ nữ này nói xong câu đó, vài bóng người đã xuất hiện phía sau lưng cô ta, đều là những người vừa cùng diễn vai xác chết với Nguyễn Mộ Mộ.
“Chị Lưu nhìn trúng bình nước của cô là may mắn của cô. Nếu cô hầu hạ chị Lưu tốt thì may ra còn có thêm vài cơ hội.”
Nguyễn Mộ Mộ nghe vậy, lúc này mới chú ý đến người được gọi là chị Lưu kia.

Vừa rồi cô nghe được có người sai khiến, nhưng cái giọng nói cao cao tại thượng ấy làm cô nghĩ tới khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly cho nên mới từ chối thẳng.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy rõ khuôn mặt của chị Lưu, Nguyễn Mộ Mộ không kiềm được nhíu mày.
Tuy rằng bọn họ đều là diễn viên quần chúng nhưng kể cả là áo rồng (*) với nhau thì cũng có chỗ không giống nhau. Trong sự nghiệp của mình, Nguyễn Mộ Mộ chỉ có vận may để dựa vào. Cô đã chạy hết đoàn phim này sang đoàn phim khác, không ngừng xây dựng mối quan hệ với những người xung quanh với hy vọng sau khi đóng máy cũng sẽ có người nhớ tới mình.
(*) áo rồng: một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc cổ, có vằn hổ.
Nhưng chị Lưu thì khác, cô ta là một diễn viên khách mời, hầu như mỗi đoàn phim đều có người quen biết vói cô ta. Mỗi khi có một suất diễn thích hợp thì những người đó sẽ ưu tiên liên hệ với cô ta trước nhất. Do đó, có cả khối người đi theo nịnh bợ cô ta, muốn nhờ cô ta dìu dắt bọn họ.
Tuy nhiên, còn có một nguyên nhân khác nữa là chị Lưu này là người có thù tất báo, phàm là người đắc tội với cô ta hoặc làm cho cô ta nhìn không thuận mắt thì cô ta sẽ đối phó với người đó không chút nhân nhượng.
Nghĩ lại sự chênh lệch giữa hai người, Nguyễn Mộ Mộ bèn dứt khoát đưa bình nước trong tay mình qua. Thế nhưng chị Lưu lại cau mày, sau đó hất văng bình nước trong tay Nguyễn Mộ Mộ đi.
“Không biết nhìn lại mình xem có thân phận gì. Tôi muốn đồ vật của cô mà cô còn dám chần chừ.”
Chị Lưu nói xong, lập tức phất phất tay với những người không có ý tốt đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mộ Mộ.
“Mấy người hãy dạy dỗ cô ta cho thật tốt, để cô ta biết sau này khi nhìn thấy tôi thì nên làm thế nào.”
Những người phía sau lập tức tiến lên kéo Nguyễn Mộ Mộ vào một góc và không ngừng xô đẩy, thậm chí còn có một người tát thẳng vào mặt Nguyễn Mộ Mộ.
“Chát.”
“Ôi, tôi không cẩn thận trượt tay, chắc cô sẽ không để ý đâu nhỉ.”      

Bình Luận (0)
Comment