Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Mộ Mộ vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyễn Tiểu Ly đang cau mày và nhìn cô một cách bất mãn khiến trong lòng cô càng khó chịu.
“Tại sao lại là tôi?”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy mới cẩn thận đánh giá Nguyễn Mộ Mộ một phen. Nguyễn Mộ Mộ nhìn thấy ánh mắt mang tính xâm lược của Nguyễn Tiểu Ly thì không khỏi rụt cổ, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà tiếp tục nói: “Rõ ràng cô mới là con dâu của nhà họ Lệ, rõ ràng các người đều không thừa nhận sự tồn tại của tôi, tại sao đến lúc này lại muốn đẩy tôi đi?”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy bèn cong miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười trào phúng, “Tâm thái của cô và tôi giống nhau, ai cũng đều không muốn gả cho một tên đàn ông vừa tàn phế lại lớn tuổi. Nhưng mà nhà họ Lệ chỉ nói muốn liên hôn chứ không nói rõ muốn cưới ai. Cô đã vào nhà họ Nguyễn thì chính là con gái của nhà họ Nguyễn.”
“Rõ ràng lúc trước các người đều không thừa nhận tôi.” Nguyễn Mộ Mộ nghe xong những lời đó, cả người càng thêm run rẩy đến kịch liệt, miệng cứ liên tục lặp đi lặp lại một câu này.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly càng đắc ý hơn: “Tôi có thể khiến cô gả đi thì đó chính là bản lĩnh của tôi. Nếu cô không phục và không muốn bị gả vậy thì cũng phải có năng lực thuyết phục mọi người đồng ý gả tôi mới được. Còn nếu cô không có năng lực thì cũng chỉ có thể giống với mấy kẻ yếu kém trốn ở chỗ này khóc thút thít mà không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì.”
Dứt lời, Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp xoay người rời đi. Nguyễn Mộ Mộ ở đằng sau nhìn theo bóng dáng cao cao tại thượng bỏ đi của Nguyễn Tiểu Ly mà càng cảm thấy ghen ghét, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tương lai của mình càng thêm mù mịt, trước mắt chỉ thấy toàn là màu đen u tối.
Tiểu Ác: “Cô cũng thật là quá xấu tính rồi. Nữ chính đã khổ sở như vậy mà cô còn kích thích cô ấy.”
Tuy rằng ngoài miệng Tiểu Ác giống như là đang đồng tình với Nguyễn Mộ Mộ, nhưng thật ra trên gương mặt và trong giọng nói của nó lại tràn ngập niềm vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ai bảo cô ta là nữ chính.”
Tiểu Ác: “Đột nhiên ta có chút muốn nhìn xem lúc cô đối mặt với nam chính sẽ như thế nào, không biết có giống như bây giờ hay không.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Vậy ngươi hãy chờ xem.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong, rất nhanh đã nằm trên giường đánh một giấc thật say.
Bên này, Nguyễn Mộ Mộ đã ở lì trong phòng khách đến hơn nửa đêm, trong đầu chỉ toàn quanh quẩn chuyện Nguyễn Hào kêu cô nghỉ việc, an tâm lấy chồng và cả hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống với vẻ xem thường. Cho đến khi trời gần sáng, vì sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình nên lúc này Nguyễn Mộ Mộ mới vội vàng trở về phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Mộ Mộ luôn âm thầm lên kế hoạch nên làm thế nào mới có thể thoái thác cuộc liên hôn này, làm thế nào mới có thể cứu vớt bản thân mình từ trong hố lửa.
Thậm chí Nguyễn Mộ Mộ còn định bụng khi gặp được Lệ Thâm Bạch thì nhất định sẽ nói cho hắn biết chân tướng sự việc, rằng cô vốn không phải là con gái của nhà họ Nguyễn mà chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Dù cho hai chữ con riêng này khiến Nguyễn Mộ Mộ cảm thấy khó có thể mở miệng, có lẽ sau khi nói ra cũng sẽ bị mọi người xem thường, nhưng hiện tại đây chính là biện pháp duy nhất mà Nguyễn Mộ Mộ có thể nghĩ ra.
Và có lẽ sau khi cô nói ra sự thật, Lệ Thâm Bạch sẽ không muốn cưới cô nữa.
Tuy nhiên, cho dù Nguyễn Mộ Mộ chuẩn bị tâm lý thế nào và tính toán làm gì đi chăng nữa thì chẳng mấy chốc cũng đã đến thời gian hẹn gặp mặt.
Sáng sớm hôm nay, Nguyễn Hào đã thúc giục Nguyễn Mộ Mộ thay bộ quần áo đã được chuẩn bị riêng từ trước đó, đồng thời cũng kêu người trang điểm cho cô thật xinh đẹp. Sau khi làm xong xuôi, ông mới dẫn theo Nguyễn Mộ Mộ tới Lệ gia.
Đến Lệ gia, rất nhanh đã có người giúp việc đưa Nguyễn Hào và Nguyễn Mộ Mộ tới phòng khách.
“Hai vị chờ một lát, ông chủ sẽ lập tức xuống ngay.”
Người giúp việc vừa dứt lời được mấy giây, Lệ Thâm Bạch đã xuất hiện trước mặt Nguyễn Hào và Nguyễn Mộ Mộ.
Lệ Thâm Bạch vừa thấy hai người ngồi trên sofa thì lập tức đưa mắt quét một vòng trên người bọn họ. Đến khi thấy rõ ràng diện mạo của Nguyễn Mộ Mộ, Lệ Thâm Bạch không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia ngờ vực.
Nguyễn Hào và Nguyễn Mộ Mộ cũng đã thấy được bóng người xuất hiện trước mặt. Hai người lập tức đứng lên lại đúng lúc thấy Lệ Thâm Bạch đang dùng ánh mắt nghi hoặc mà đánh giá bọn họ.
Ngay sau đó, Lệ Thâm Bạch vươn tay về phía Nguyễn Hào: “Chào bác, cháu là Lệ Thâm Bạch.”
Ban đầu, khi thấy Lệ Thâm Bạch xuất hiện ở trước mặt, Nguyễn Hào đã có chút kinh ngạc và đồng thời còn có chút không dám tin vào suy đoán của mình.
Hiện tại vừa nghe thấy Lệ Thâm Bạch tự giới thiệu, trong nháy mắt ông đã xác định được thân phận của người trước mặt này. Dù trong lòng ông vẫn còn tràn đầy khó tin, không hiểu tại sao Lệ Thâm Bạch lại hoàn toàn khác với lời đồn đãi, nhưng ông vẫn không chút do dự mà vươn tay bắt lấy tay của Lệ Thâm Bạch.
“Chào cháu.”
Nguyễn Hào nói xong liền xoay qua nhìn Nguyễn Mộ Mộ ở bên cạnh, tiếp đó giới thiệu với Lệ Thâm Bạch.
“Đây là Nguyễn Mộ Mộ. Hôm nay, bác đặc biệt dẫn nó theo để gặp mặt cháu.”
Từ lúc Lệ Thâm Bạch xuất hiện trước mặt hai cha con, Nguyễn Mộ Mộ đã nhìn đến ngây người. Đặc biệt là sau khi biết người trước mặt chính là người mình sẽ gả cho, cả người Nguyễn Mộ Mộ càng giống như hoa si, tầm mắt của cô vẫn luôn đặt ở trên người Lệ Thâm Bạch mãi không chịu dời đi.
Nguyễn Mộ Mộ lớn đến vậy rồi mà còn chưa từng gặp được người nào có diện mạo và khí chất giống như của Lệ Thâm Bạch.
Trước không bàn về gia thế của Lệ Thâm Bạch như thế nào, chỉ riêng diện mạo này của hắn cũng đã đủ làm Nguyễn Mộ Mộ hãm sâu trong đó không cách nào kiềm chế được.
Nguyễn Mộ Mộ thế mới biết thì ra đại đa số tin tức trên mạng đều là tin fake, minh chứng là Lệ Thâm Bạch hoàn toàn khác với lời đồn. Nếu muốn cô gả cho một người đàn ông như vậy…
Nguyễn Mộ Mộ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không nói nổi một lời từ chối nào. Vốn dĩ Nguyễn Mộ Mộ đã chuẩn bị tất cả để từ chối lần liên hôn này, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sự chuẩn bị đều bị cô ném ra sau đầu.
Nghe Nguyễn Hào giới thiệu mình với Lệ Thâm Bạch xong, Nguyễn Mộ Mộ lập tức đứng thẳng người, trong ánh mắt chứa đầy chờ mong. Vậy mà, Lệ Thâm Bạch nghe thế lại càng nhíu mày chặt hơn.
Nguyễn Hào thấy Lệ Thâm Bạch nhíu mày, hơn nữa ánh mắt cũng không hề nhìn Nguyễn Mộ Mộ, ông không kiềm được sự khẩn trương trong lòng, lại tiến lên thêm một bước.
“Mộ Mộ chính là đối tượng liên hôn giữa hai nhà chúng ta.”
Sau khi Lệ Thâm Bạch nghe hết câu, lần này hắn không hề do dự mà trực tiếp lắc đầu.
“Cháu sẽ không cưới cô ấy. Người cháu muốn cưới là con gái của nhà họ Nguyễn.”
Mày Nguyễn Hào không khỏi giãn ra. Thì ra Lệ Thâm Bạch từ chối là bởi vì không biết thân phận của Nguyễn Mộ Mộ, ông bèn giới thiệu tiếp: “Nguyễn Mộ Mộ chính là con gái của bác.”
Nhưng Lệ Thâm Bạch vẫn lắc đầu như cũ: “Người cháu muốn lấy là Nguyễn Tiểu Ly. Theo cháu được biết, nhà họ Nguyễn chỉ có một cô con gái, từ khi nào lại có thêm một người khác nữa vậy?”
Lúc Nguyễn Mộ Mộ nhìn thấy diện mạo chân thật của Lệ Thâm Bạch đã cực kỳ rung động. Thời điểm Nguyễn Hào giới thiệu cô, cô lại càng thêm e ngại đứng nép ở một bên, chỉ còn chờ chuyện vui của hai người bọn họ đến gần. Tuy nhiên, cô không ngờ Lệ Thâm Bạch sẽ từ chối không chút do dự, thậm chí còn nói người hắn muốn cưới chỉ có Nguyễn Tiểu Ly.
Vừa nghe lời này, Nguyễn Mộ Mộ không khỏi cảm thấy sốt ruột và ghen ghét. Tại sao tất cả những chuyện tốt đều là của Nguyễn Tiểu Ly? Hơn nữa, rõ ràng Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ phản đối hôn sự này nên mới mạnh mẽ đùn đẩy cho cô, vậy bây giờ dựa vào cái gì mà khi cô đã chấp nhận gả cho hắn thì Nguyễn Tiểu Ly lại muốn cướp đi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Mộ Mộ không còn chần chờ gì nữa, nói thẳng: “Tiểu Ly căn bản không muốn gả cho anh. Tiểu Ly chê anh già, chê anh khuyết tật nên cực kỳ kháng cự chuyện này.”