Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Xem người ta chiến đấu quả thật là nhiệt huyết sôi trào.
Trên mặt Trương Sơn Kỳ cũng mang theo ý cười. Nhân tài như vậy chính là thứ mà thành phố An Toàn cần. Nếu tương lai có thêm nhiều dị năng giả như thế thì hắn tin rằng thời kỳ tận thế này sẽ có thể kết thúc.
Trần Đình khinh thường. Không phải chỉ là dị năng thôi sao, nếu hắn mà cũng có dị năng thì chắc chắn sẽ mạnh hơn thằng nhóc kia nhiều. Đáng tiếc là ông trời bị mù nên mới không ban dị năng cho hắn.
Trong mắt của Lý Tuyết Nhi hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời lại càng thêm củng cố mục tiêu của mình. Chỉ cần cặp được với Lâm Dục, ngày tháng sau này của cô có thể trôi qua rất tốt!
Cô sẽ được giống như em gái của anh ta mà có làn da trắng nõn, váy áo xinh đẹp và sẽ không phải ăn đói mặc rách nữa.
Không, cô còn muốn sống tốt hơn em gái của anh ta.
Lâm Dục chỉ dùng hai ba đòn đã giải quyết xong con zombie kia, hơn nữa còn đào lấy tinh hạch của nó.
Người của thành phố An Toàn đều biết đến sự tồn tại của tinh hạch, dù sao thì ở đó cũng có tiến sĩ chuyên nghiên cứu và giải phẫu zombie.
Bọn họ nhìn Lâm Dục lấy ra một viên tinh hạch hệ thổ không phù hợp với hệ hỏa của hắn nhưng cũng không nói gì cả. Đó là công sức của người ta, cho dù người ta không dùng thì cũng là của người ta.
Trần Đình tò mò nhìn vật thể giống như viên kim cương kia: "Đây là cái gì? Sao trong não zombie lại có thứ này?"
Trương Sơn Kỳ: "Đây là tinh hạch."
Là một người bình thường, Trần Đình có quá nhiều thứ chưa từng biết tới: "Tinh hạch? Là thủy tinh à? Nhìn cũng giống thủy tinh thật đấy. Vật này có công dụng gì? Có đáng giá không?"
Tận thế rồi mà còn nói tới tiền gì chứ.
Trương Sơn Kỳ nhíu mày: "Cái này không thể đổi lấy tiền nhưng có thể đổi lấy đồ ăn, bởi vì tinh hạch trợ giúp dị năng giả tăng cấp dị năng."
Trần Đình không khỏi liếc nhìn viên tinh hạch trong tay Lâm Dục thêm vài lần.
Lâm Dục cất viên tinh hạch đi. Đây là đồ ăn của Tiểu Zombie.
Lâm Dục lên tiếng: "Trời sắp tối rồi. Nơi này vừa thoáng đãng, xung quanh cũng không có zombie, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi."
Trương Sơn Kỳ gật đầu: "Ừ."
Mọi người lấy lều ra rồi bắt tay vào dựng. Trần Đình cũng lấy lều từ cốp xe ra. Lều của hắn đã bị nhăn dúm dó.
Bởi vì mỗi khi thu dọn, hắn đều không gấp chỉnh tề, chỉ toàn quấn lại một các qua loa nên bây giờ nó đã trở nên nhăn nhúm trông rất khó coi.
Lúc Trần Đình đang chuẩn bị dựng lều thì đột nhiên phát hiện vài cây khung bị cong vẹo, thậm chí còn có một cây còn bị gãy!
"Khung của tôi bị gãy rồi, có thể dựng được nữa không?"
“Khung bị gãy rồi thì không thể dựng lên được đâu.” Một đội viên vừa dựng lều vừa trả lời nhưng đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Trần Đình nghe xong liền cảm thấy không ổn: "Không dựng được thì tối nay tôi ngủ ở đâu đây. Các người còn có lều khác không?"
Trương Sơn Kỳ đi tới: "Mấy ngày trước tôi đã nói rõ với anh rằng chúng tôi chỉ có bấy nhiêu cái lều thôi. Cái lều này tặng miễn phí cho anh cũng coi là chúng tôi tốt bụng rồi. Chính anh không biết quý trọng mà làm hư nó thì chúng tôi cũng không giúp được."
Một câu nói khiến người ta á khẩu không thể nào phản bác lại được. Trần Đình cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, ánh mắt dần dần né tránh.
Đúng là mấy hôm trước có nói như thế… Nhưng làm sao biết được cái lều này lại tệ như vậy.
Trần Đình: "Đội trưởng Trương Sơn Kỳ, là tôi sai, do tôi không nghe lời dặn dò của anh, nhưng mà không có lều thì tôi không ngủ ngon được. Các người thật sự không có lều dư sao? Nếu không có lều, vậy có thể cho tôi ở ké không?"
Đêm nay thế nào cũng phải ngủ lều. Mấy ngày nay hắn đã quen ngủ trong lều rồi, không bao giờ muốn ngủ dưới đất nữa.
Lý Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương, trong lòng không ngừng trách mắng Trần Đình không biết quý trọng cái lều, đồng thời cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn những người khác với hy vọng được thu nhận.
Trương Sơn Kỳ: "Không có lều dư. Mỗi lều đều có hai người cả rồi, mà lều lại không thể ngủ ba người được, hơn nữa bạn gái của anh ngủ với chúng tôi thì không thích hợp cho lắm."
Sắc mặt của Lý Tuyết Nhi trắng bệch: "Tôi…"
Trần Đình: "Một cái lều hai người nếu chịu khó một chút vẫn có thể ngủ được ba người thôi. Tuyết Nhi là nữ nên không thể ngủ chung với các anh, nhưng cô ấy có thể ngủ chung với em gái của Lâm Dục và anh ta mà."
Lâm Dục dẫn theo em gái, có con gái ở đó thì Lý Tuyết Nhi ngủ chung cũng không có vấn đề gì cả.
Sau khi nói xong, Trần Đình còn gật gật đầu dường như cảm thấy mình nói rất hợp lý, sắp xếp cũng cực kỳ thỏa đáng.
Các đội viên nghe vậy thì lộ ra ánh mắt khinh thường. Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy nhỉ?
Trương Sơn Kỳ từ chối: "Lều của tôi không cho anh vào, anh hỏi người khác đi."
Đội viên: "Tôi còn phải gác đêm nên muốn ngủ thoải mái, không muốn chen chúc với anh đâu."
"Tôi thích ngủ giang chân giang tay, hơn nữa tôi cũng không chào đón anh."
Nói trắng ra như vậy là hoàn toàn không chừa cho hắn chút mặt mũi nào. Dù sao hắn cũng không có liêm sỉ, sẽ không biết xấu hổ.
Vẻ mặt Trần Đình lập tức trở nên khó coi nhưng hắn cũng không dám nói gì nữa. Không thể gây xích mích với những người này, nếu không hắn sẽ không thể đến được thành phố An Toàn.
Lý Tuyết Nhi dứt khoát đứng lên đi về phía chiếc lều đằng xa kia.
Lần nào Lâm Dục cũng dựng lều cách xa cả đội một chút. Lúc này, Lâm Dục và Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi nói chuyện trong lều.
Lý Tuyết Nhi bước tới: "Xin… Xin chào."
Đột nhiên chào hỏi lịch sự như vậy thật làm người ta bất ngờ.
Lâm Dục ngẩng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Lý Tuyết Nhi căng thẳng: "Lều của tôi bị hỏng rồi. Tối nay tôi có thể ở nhờ chỗ của hai người được không? Lều của anh cũng khá lớn, tôi ngủ rất ngay ngắn nên tuyệt đối sẽ không chiếm nhiều diện tích, cũng không đụng đến hai người đâu. Có thể cho tôi ngủ lại ở đây không?"
Bộ dạng của Lý Tuyết Nhi hiện tại rất đáng thương, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến cô trông càng có vẻ đáng thương hơn.
"Không được." Giọng nói lạnh nhạt của chàng trai vang lên, thẳng thừng nói ra lời từ chối.
Thân thể Lý Tuyết Nhi run lên một cái giống như đã phải chịu đả kích rất lớn, cứ thế bị từ chối sao?
"Có thể cho tôi hỏi tại sao được không. Tôi ngủ rất ngay ngắn, không ngáy cũng không chiếm nhiều diện tích đâu."
Lý Tuyết Nhi chỉ nhìn thoáng qua đã biết chiếc chăn bên trong chắc chắn rất ấm áp và mềm mại.
Căn lều của hai người bọn họ rõ ràng rất lớn, ngủ ba người cũng còn rộng kia mà. Hơn nữa, trên thế giới này sao lại có đàn ông từ chối phụ nữ chứ, có phải vì em gái anh ta ở đây không?
Lâm Dục: "Không được là không được, không có lý do gì hết. Chúng tôi buồn ngủ rồi, cô đi đi."
"Anh Lâm Dục, em..." Lý Tuyết Nhi định nói tiếp nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy cô gái ngồi trong lều đang nghiêng đầu, cười với cô một nụ cười âm trầm.
Lý Tuyết Nhi lập tức hoảng sợ, không biết mình có bị hoa mắt không, hình như cô vừa nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trong mắt cô gái kia…
Giống… Giống như một con zombie biến dị, ánh mắt phát sáng…
Lý Tuyết Nhi đứng sững tại chỗ.
Lâm Dục hờ hững nói: "Cô Lý, chúng tôi buồn ngủ rồi, mời cô đi cho."
Đến lúc này, Lý Tuyết Nhi mới bừng tỉnh. Cô cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ, hốc mắt cũng đỏ theo, nức nở nói: "Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người." Cuối cùng là khóc lóc bỏ đi.
Nguyễn Tiểu Ly: "Nhân tình thật khó hiểu."