Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 216

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Cô nương.”
Từ phía sau xe ngựa có hai thị nữ bước xuống. Đây là hai thị nữ được phái tới để chăm sóc Nguyễn Vũ Thường. Diện mạo của hai người trông rất bình thường, nhưng Nguyễn Tiểu Ly tinh tế phát hiện bọn họ tuyệt đối là người đã từng tập võ.
Nguyên chủ cũng là người tập võ.
Một mật thám sao có thể không có ngón nghề gì, biết võ công chính là điều cơ bản nhất.
“Các ngươi triệt tiêu mùi huân hương trong xe của ta đi.” Nguyễn Tiểu Ly lười biếng ra lệnh.
Thị nữ sửng sốt. Không phải cô nương vẫn luôn thích mùi hương nồng đậm hay sao, tại sao hôm nay lại muốn bỏ nó đi?
Mặc dù trong lòng vẫn còn khó hiểu nhưng các nàng cũng không hỏi ra. Hai thị nữ lập tức lên xe triệt tiêu mùi hương.
Nguyễn Tiểu Ly bước từng bước nhỏ đến bờ suối. Nơi này thuộc vùng biên cảnh, xung quanh đều là sa mạc, một con suối nhỏ chảy uốn lượn trên vùng sa mạc mênh mông cũng là một loại cảnh đẹp khác lạ.
Trời đã tối đen, trên nền trời được chấm phá bởi những điểm sao nhỏ li ti. Một bầu trời đầy sao thế này rất khó có thể ngắm được ở hiện đại.
“Tiểu Ác, nguyên chủ đi quyến rũ nam chính nhưng không thành công, vậy trong nhiệm vụ của ta sẽ không bao gồm mê hoặc nam chính đâu nhỉ?”
“Không có. Nhưng ta nói này, nam chính là Quốc sư, nhan sắc lại tựa như tiên nhân, nếu cô động lòng thì cũng có thể đi câu hắn. Dù sao thì ta cũng đã chuẩn bị tinh thần nam chính sẽ đi lệch rồi.”

Chính là bình thản và chuẩn bị tâm lý tốt như vậy đấy. Cũng không còn cách nào, mấy thế giới trước đã chịu đủ loại vả mặt, Tiểu Ác đã chai lì rồi.
Nguyễn Tiểu Ly tươi cười: “Lại lệch nữa sao…”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên một tảng đá bên bờ suối. Thời tiết rất nóng, cho dù đã vào ban đêm nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao. Nàng trực tiếp cởi giày ra và ngâm bàn chân trắng nõn vào trong nước.
Nàng vừa đung đưa chân vừa nghiêng đầu nhìn về chiếc xe ngựa phía bên kia. Trong chiếc xe đó chính là vị Quốc sư có nhan sắc giống như thần tiên trong miệng của Tiểu Ác.

Nam Vũ Thiên Lê ngồi trong xe, mở to tắt. Đó là một đôi mắt thâm thúy như biển xanh. Hắn chỉnh lại xiêm y của mình một chút rồi bước xuống xe ngựa.
“Quốc sư đại nhân.” Thị vệ chào hỏi.
“Ừm.”
Nam Vũ Thiên Lê mặc một bộ y phục trắng như tuyết, tóc được một sợi dây cột lại vô cùng đơn giản. Gió đêm thổi qua, dáng người như họa.
Đã ngồi trong xe ngựa suốt cả ngày, lúc này Nam Vũ Thiên Lê đang bước từng bước chậm rãi về phía bờ suối.
Sắc trời tối tăm. Những người khác đều đang dựng trại và nhóm lửa ở nơi cách xa bờ suối nên bờ suối hiện tại ngược lại trông có hơi tối.
Nam Vũ Thiên Lê nghe thấy âm thanh của lục lạc liền quay đầu nhìn sang phía đó. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một đôi chân trắng nõn đang đạp nước dưới ánh trăng.
Nam Vũ Thiên Lê khẽ cau mày không vui. Hắn liếc mắt đánh giá nữ tử mặc sa mỏng kia, rất nhanh đã nhớ ra nữ tử này là vũ nữ do Nam Dữ quốc hiến cho.
Nghị hòa lần này có thể thấy rõ Nam Dữ quốc không cam lòng, nhưng vì không dám mạo phạm hắn nên cuối cùng mới ký xuống hiệp nghị hòa bình. Thế nhưng, trước lúc hắn rời đi bọn họ lại đưa tới vũ nữ này. Vũ nữ này chắc chắn không đơn giản, đến Đông Dữ quốc nhất định là có mục đích.

Nam Vũ Thiên Lê xoay người định đi hướng ngược lại, tuy nhiên phía sau liền truyền đến một giọng nói mềm nhẹ và trong trẻo.
“Quốc sư đại nhân nhìn chân của nô gia xong liền muốn đi sao?”
Nam Vũ Thiên Lê dừng bước, đưa bóng lưng đối diện với nàng: “Xung quanh đều là nam nhân, mong cô nương tự trọng.”
Nàng vẩy vẩy nước trên chân rồi đứng lên, từ từ đi về phía Nam Vũ Thiên Lê.
“Đương nhiên nô gia biết rõ xung quanh đều là nam nhân. Thế nhưng tiết trời nóng bức, nhìn thấy suối nước này thì thật sự không nhịn được mà muốn ngâm một lúc. Bên này đất trời tối đen, nô gia vốn dĩ cho rằng sẽ không có ai đến, không ngờ Quốc sư đại nhân lại đến đây, còn đúng lúc để Quốc sư đại nhân nhìn thấy chân của nô gia.”
Nguyễn Tiểu Ly càng nói càng tiến tới gần. Nam Vũ Thiên Lê ngửi thấy được hương hoa nồng đậm, là mùi son phấn trên người nữ nhân. Sắc mặt của Nam Vũ Thiên Lê không hề gợn sóng nhưng trong lòng đã có chút không vui.
Nam nhân trước mặt nàng tựa như một vị thần, đôi mắt của hắn hoàn toàn không nhìn loạn chút nào.
Nàng mặc sa mỏng, đi chân trần chẳng lẽ không hấp dẫn sao?
“Quốc sư đại nhân, ở quê hương của nô gia có một quy củ là ai thấy được chân của nữ tử chưa xuất giá thì phải lấy nữ tử kia đó.” Nguyễn Tiểu Ly đã bước tới rất gần, cả người hầu như đã chạm vào lồng ng.ực của hắn.
Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày: “Lui về sau năm bước.”
“Quốc sư đại nhân, sao ngài làm mất hứng vậy chứ. Nô gia dựa sát ngài như vậy ngài không thích sao?”
Khi bị một tiểu yêu tinh quấn lấy thì hoặc là ngươi thuận theo nàng, hoặc là chịu thiệt mà thôi. Đây là lần đầu tiên Nam Vũ Thiên Lê nhìn thấy một nữ tử không biết xấu hổ như vậy.
Lỗ m.ãng, da mặt dày, không biết tự trọng!

Nam Vũ Thiên Lê phất tay áo, xoay người rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly không đuổi theo. Nàng đứng đó cười khúc khích, tiếng cười ấy vừa lẳng lơ nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ thư thái. Nghe tiếng cười liền có thể biết nàng vui vẻ thế nào.
Lúc này, Nam Vũ Thiên Lê mới ý thức được mình vậy mà bị nữ tử này đùa giỡn, cả người hắn lập tức tỏa ra khí lạnh.
Tiểu Ác: “Đùa giỡn nam chính rất vui sao?”
“Rất vui.”
Có một câu nói như thế nào nhỉ? 
Nếu như ngươi là một tiểu yêu tinh, mà đứng trước mặt ngươi là một băng sơn nam tử thì chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kéo một nam tử như vậy xuống khỏi thần đàn là một việc rất thú vị sao? 
Đương nhiên đây chỉ là ác ý thoáng qua. Mục đích của Nguyễn Tiểu Ly là trở thành một họa quốc yêu cơ, hoàn thành hết nhiệm vụ phản diện.
Gió đêm thổi tới, một mình nàng ngồi ở bờ suối ngắm sao trên bầu trời. Chỉ chốc lát sau, mùi thơm của thức ăn đã truyền đến.
Thị nữ đi tới gọi: “Cô nương, có thể dùng bữa tối rồi.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly vừa đi tới đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bởi vì diện mạo quá mức xinh đẹp nên nhất cử nhất động của nàng đều hấp dẫn ánh mắt của các nam nhân.
Thị nữ: “Cô nương lên xe ngựa dùng bữa đi.”
Bất kỳ một nữ tử nào cũng sẽ không thích bị người khác nhìn như vậy.
“Ừm.”
Xe ngựa vô cùng rộng lớn. Trên bàn là một bình trà ngon đã được pha sẵn, một đĩa bánh ngọt, lương khô và thịt nướng.

Hai thị nữ quỳ gối một bên hầu hạ.
“Các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh dùng bữa.”
“Vâng.”
Một mình ở trong xe ngựa ăn sẽ thoải mái hơn nhiều… Ăn từng ngụm từng ngụm, không cần phải chú ý dáng vẻ gì cả.
Còn chưa kể đến trà và bánh ngọt ăn rất ngon, nhưng lương khô thì lại hơi cứng, thịt nướng cũng khá khô, nàng không thích.
Tiểu Ác: “Mấy loại thịt bò mềm của thế giới trước đã chiều hư khẩu vị của cô rồi.”
“Muốn ta ngậm thì ta sẽ ngậm, muốn ta ăn ngồm ngoàm thì ta cũng có thể ăn ngồm ngoàm.” Nguyễn Tiểu Ly vừa uống trà vừa nói.
Sau khi ăn xong, toàn bộ đồ trên bàn đều được dọn xuống hết. Tiếp đó, nàng liền ngã ra xe ngủ.
Vài ngày kế tiếp đều như vậy. Có một quý nhân như Quốc sư đại nhân ở đây, cả đội ngũ quay về đô thành rất chậm, chủ yếu là ưu tiên thoải mái. Với tốc độ như vậy, ít nhất phải mất khoảng một tháng mới về tới được kinh đô.
Đoàn người vượt qua biên quan vắng vẻ hoang tàn và dần dần tiến vào thung lũng. Bốn phía xung quanh đều là núi rừng, phong cảnh trên đường đi rất đẹp. Thế nhưng, khi đi ngang qua núi rừng thời cổ đại, thứ dễ gặp nhất chính là thổ phỉ chặn đường cướp bóc.
Nhắc cái gì thì có cái đó. Hôm nay, đội ngũ đã đụng phải một nhóm thổ phỉ, đã thế còn là sơn đại vương người đông thế mạnh.
“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn đi qua, để lại lộ phí.” Một nam nhân tục tằng quát to.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “…”
Lời thoại quả thật quá kinh điển.
Nguyễn Tiểu Ly thích thú dựa vào xe ngựa: “Dám cướp bóc đoàn xe của nam chính, chán sống rồi.”

Bình Luận (0)
Comment