Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Đột nhiên bị kéo lại, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy mình bị giam cầm trong một lồng ng.ực.
Một bàn tay của Nam Vũ Thiên Lê ôm trọn lấy Nguyễn Tiểu Ly, bàn tay còn lại thì cầm trường kiếm đánh nhau với sát thủ.
Thủ lĩnh nhóm sát thủ cười phá lên: “Quốc sư đại nhân vậy mà lại quay lại, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Giết cho ta! Bao vây Nam Vũ Thiên Lê, tuyệt đối không để hắn chạy thoát!”
Nam Vũ Thiên Lê vẫn luôn trầm mặc. Hiện tại hắn cũng biết cách làm này của mình hoàn toàn không lý trí, nhưng nếu đã tới vậy thì phải mang theo nữ nhân trong ngực này ra ngoài.
Nguyễn Tiểu Ly si mê nhìn Nam Vũ Thiên Lê: “Quốc sư đại nhân… Ngài tới thì nô gia…”
Động tác giết người của Nam Vũ Thiên Lê run lên một cái làm đối thủ không bị mất mạng ngay lập tức mà đã tạo cơ hội cho hắn phản kích.
“Xoẹt…”
Y phục của Nam Vũ Thiên Lê bị cắt rách, hắn quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử yêu kiều trong ngực.
Trong nháy mắt hắn thấy hối hận, hối hận khi quay lại cứu nữ tử này.
Tiểu Ác: “Hahahahaha… Ông đây cười chết mất. Tiểu Ly cố lên, tiếp tục làm hắn ghê tởm đi.”
Phải diệt trừ hết mọi khả năng khiến nam chính bị lệch từ trong nôi.
Sát thủ dường như đã nhìn ra gì đó, hô lên: “Tất cả nhắm vào nữ nhân trong ngực của hắn! Giết!”
Nguyễn Tiểu Ly suýt chút nữa đã không thể giữ được vẻ mặt của mình. Xong rồi, tự mình tìm tai hoạ đến cho mình.
Nhưng chỉ cần có Nam Vũ Thiên Lê với ánh sáng nam chính cường đại ở đây thì trên cơ bản là nàng sẽ không sao. Tuy rằng Nam Vũ Thiên Lê hối hận khi trở về cứu Nguyễn Vũ Thường, nhưng nếu đã trở lại, tất nhiên hắn sẽ không để cho nàng có việc gì.
Sát thủ liên tục công kích vào Nguyễn Tiểu Ly, một tay Nam Vũ Thiên Lê ôm người vào trong ngực, một tay cầm trường kiếm đánh nhau với sát thủ, đồng thời cũng liên tục lui về sau.
“Tiểu Ác, nam chính là Quốc sư mà lại không có pháp thuật gì sao?”
Tiểu Ác: “Không có, cô tưởng đây là thế giới huyền huyễn à? Đây là thế giới cổ đại hư cấu đấy, nam chính chỉ biết một ít thuật kỳ hoàng đoán mệnh thôi, còn võ công thì cũng chỉ cao cường hơn so với người bình thường một chút.”
“Thế sao hắn mãi không chết?”
Tiểu Ác: “Thuật kỳ hoàng có thể tục mệnh mà. Đạo hạnh của nam chính tương đối thâm sâu, nhưng hắn cũng chỉ có thể kéo dài được lâu như vậy thôi, cuối cùng hắn cũng sẽ hộc máu mà chết, nhưng đó là khi đã về già.”
Nam Vũ Thiên Lê liều sống liều chết che chở Nguyễn Tiểu Ly, thế mà Nguyễn Tiểu Ly lại có tâm tình trò chuyện cùng hệ thống.
Dù Nam Vũ Thiên Lê có võ công cao cường thế nào cũng không thể địch nổi nhiều người cùng công kích như vậy, hơn nữa lúc nãy hắn đi quá nhanh, ám vệ của hắn vẫn chưa đuổi kịp.
Ám vệ chậm chạp mãi không tới, thật ra là vì có nhóm người thứ hai ngăn cản bọn họ.
Nam Vũ Thiên Lê liếc nhìn sườn núi chênh vênh bên phải, cúi đầu nói với nữ nhân trong lòng mình: “Ôm chặt ta.”
“Hả? Ngài muốn làm gì?”
Nàng có chút ngu ngơ, Nam Vũ Thiên Lê nhìn ngũ quan tinh xảo yêu nghiệt của nàng xuất hiện thêm vẻ ngốc nghếch thì tâm trạng khá hơn nhiều.
“Ôm chặt ta, nếu buông ra thì mạng ngươi cũng tận.”
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Vũ Thiên Lê đã ôm lấy eo nàng, trực tiếp lăn xuống sườn núi bên phải.
Nếu tiếp tục ở chỗ này thì hắn có thể đảm bảo mình sẽ không chết cho đến khi có cứu viện đến, nhưng Nguyễn Vũ Thường thì không nhất định. Vì thế, lăn xuống sườn núi bên phải là lựa chọn tốt nhất. Tình huống phía dưới thế nào không ai biết rõ, hắn có thể nhanh chóng tìm được nơi để ẩn nấp, ít nhất có thể sắp xếp cho nàng tốt hơn.
“A!” Nguyễn Tiểu Ly thét chói tai.
Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày, đôi tay ôm nàng thật chặt: “Đừng hét…”
Lại thấy hối hận nữa rồi, tại sao hắn lại quay về cứu nữ nhân này chứ?
Nguyễn Tiểu Ly lợi dụng mọi cơ hội để phô bày điểm xấu của mình trước mặt nam chính. Chỉ cần có thể làm hành vi mà đối phương chán ghét, nàng đều sẽ làm.
Tiểu Ác ở trong đầu nàng nghĩ ra các loại ý tưởng.
Cảm giác không trọng lực và lăn thẳng xuống từ vách núi cao làm hồn phách giống như bị rút hết ra khỏi cơ thể. Thật ra Nguyễn Tiểu Ly hơi sợ độ cao, cái loại cảm giác không có trọng lượng thật sự không hề dễ chịu…
…
Bên trong hẻm núi phủ đầy sương trắng, ở một sơn động bên bờ sông, Nam Vũ Thiên Lê đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Ở nơi cách hắn tầm một mét có một nữ tử khoác trên mình một bộ váy đỏ rực đang nằm. Bộ váy đó đã hơi bẩn, hơn nữa còn bị trượt xuống một chút làm lộ ra bả vai trắng nõn, mượt mà.
Nam Vũ Thiên Lê đã ngồi thiền được một khắc để điều chỉnh lại hô hấp của mình, đã rất lâu hắn không phải hoạt động mạnh như vậy.
Cũng chưa từng phải chật vật như vậy…
Tất cả là tại Nguyễn Vũ Thường.
Nam Vũ Thiên Lê nghiêng đầu qua, thấy Nguyễn Vũ Thường với quần áo không chỉnh tề nằm trên mặt đất. Hắn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cởi áo ngoài của mình ra đắp cho nàng.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly cũng từ từ tỉnh lại, đúng lúc thấy mặt Nam Vũ Thiên Lê, nàng sửng sốt mất một giây, sau đó lập tức lộ ra ánh mắt si mê: “Quốc sư đại nhân…” Giọng điệu mềm mại lại thêm chút suy yếu.
Nàng nhìn quần áo trên người mình, tươi cười: “Đa tạ Quốc sư đại nhân quan tâm.”
“Mặc vào đi.”
Nam Vũ Thiên Lê đứng dậy nhìn ánh trăng bên ngoài. Sát thủ không tìm tới nơi này, vậy sáng mai người của hắn chắc sẽ tới được đây. Tối nay phải qua đêm ở chỗ này rồi.
Nam Vũ Thiên Lê ngồi dưới đất, nhắm mắt đả tọa.
Sau khi khôi phục sức lực, Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy đi tới đi lui, chân đạp lên đá phát ra âm thanh cộp cộp. Nàng cứ luôn đi qua đi lại vô cùng ầm ĩ.
Nam Vũ Thiên Lê trợn mắt: “Đừng đi nữa, ngươi muốn làm gì?”
“Đại nhân, ngài có đói bụng không?”
Vẻ mặt Nam Vũ Thiên Lê lạnh nhạt, đúng là hắn không đói bụng.
“Nô gia đói bụng quá, cũng rất khát nữa.” Nguyễn Tiểu Ly phát huy đầy đủ cái gì gọi là nữ nhân là phiền toái nhất.
Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày: “Bên cạnh có dòng suối nhỏ, khát thì đi uống nước, còn thức ăn thì… nhịn qua đêm nay đi, sáng mai sẽ có người tới đón chúng ta.”
Trong mắt hắn, nhịn đói một đêm cũng không chết được, thế nhưng hắn đã xem nhẹ một nữ nhân phiền toái rồi.
Nguyễn Tiểu Ly ghét bỏ dùng khăn che miệng, nhìn suối nước bên cạnh: “Nước này có thể uống được sao? Trong nước có thể có sâu hay không, uống vào chắc chắn sẽ bị đau bụng. Nô gia sợ đau nhất…”
Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày càng chặt.
“Quốc sư đại nhân, chắc hẳn trong núi sẽ có thỏ hoang hay gà rừng gì đó… Ngài, ngài có thể bắt một con về không?” Nàng rụt rè, ngập ngừng nói.
Cả khuôn mặt của Nam Vũ Thiên Lê đều nhăn lại một chỗ.
“Quốc sư đại nhân… cho dù nô gia không ăn thì ngài cũng phải ăn chứ, không thể để cơ thể bị đói lả được, còn nước uống thì trong núi này hẳn là có sương sớm nhỉ?”
Nam Vũ Thiên Lê vô cùng vô cùng hối hận… Sương sớm? Bắt gà rừng? Nữ nhân này ra đây chơi đấy à? Vào lúc thế này chỉ cần yên tĩnh ngồi yên tại chỗ, chờ sáng mai người của hắn tới đây là được rồi.
Nam Vũ Thiên Lê nhắm mắt lại, mặc kệ Nguyễn Tiểu Ly. Tuy nhiên Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn lải nhải, không chịu im lặng dù chỉ một khắc.
Nam Vũ Thiên Lê đứng lên, không nói một lời đã đi mất.
Tiểu Ác: “Hahahahaha, Tiểu Ly, cô dọa cho nam chính chạy mất rồi, có lẽ hắn sẽ không mang cô hồi cung đâu.”
“Hắn sẽ không tới mức không mang ta về đâu, chắc là không muốn ở cùng một chỗ với ta tối nay thôi.” Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống một tảng đá, nàng lăn lộn nửa ngày cũng đã mệt mỏi rồi.