Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly vốn đang nằm bẹp trên bàn, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nói chuyện với mình.
Hai con ngươi đen nhánh của Thẩm Tử Hoài đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt còn mang theo vẻ cười như không cười.
“Cậu tên là gì?”
Nguyễn Tiểu Ly điều chỉnh tốt tâm lý của mình, đáp lễ bằng một nụ cười như có như không: “Tại sao tôi phải nói cho cậu?”
“Nói tôi biết không chừng tôi có thôi giúp cậu giải oan.” Thẩm Tử Hoài nghiêng sang, dùng một tay chống đầu.
“Giải oan? Tôi chưa bao giờ tin cái gọi là giải oan, tôi thích trực tiếp một chút, ví dụ như báo thù chẳng hạn.”
Cô cười, càng cười khuôn mặt càng thêm xanh trắng, trong mắt chảy hai hàng huyết lệ.
Ngũ quan nhợt nhạt thê lương, đôi mắt chảy máu, miệng cười khoét tới tận mang tai.
Bộ dạng này rất đáng sợ.
Thẩm Tử Hoài cau mày: “Thật xấu.”
Lời nói vừa dứt, cô gái ngồi cạnh hắn biến mất.
Thẩm Tử Hoài nhìn chỗ ngồi trống không, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Trong phòng học không có một bóng người, cửa phòng đang mở toang bỗng nhiên đóng sập lại, ầm một tiếng vang dội. Cả phòng học liền trở nên u ám lạnh lẽo.
Trên chiếc bàn 4 tổ 4 xuất hiện một nữ sinh mảnh khảnh mặc đồng phục. Nguyễn Tiểu Ly đặt mông ngồi lên bàn, đung đưa đôi chân.
Tiểu Ác lắc đầu: “Nhẹ một chút, cánh cửa sắp bị cô phá hư rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Lần đầu sử dụng sức mạnh này nên không khống chế được. Đúng rồi, Tiếu Ác, lúc nãy ta thật sự rất xấu sao?”
Tiểu Ác hồi tưởng lại dáng vẻ lúc nãy của cô thì rùng mình.
“Rất xấu.”
Đây là lời thật lòng, gương mặt điển hình của ma nữ thì đẹp chỗ nào?
Nguyễn Tiểu Ly: “Xấu cũng không sao, có dọa người không?”
“Có.”
“Ừ.”
Chỉ cần dọa người là được.
…
Trên sân thể dục, học sinh đứng chật kín, mỗi lớp đều có vị trí xếp hàng riêng.
Học sinh đứng trước thì ngay ngắn, ngước đầu lên nhìn hiệu trưởng đang đứng trên bục thao thao bất tuyệt. Học sinh đứng sau thì nhí nha nhí nhố, đùa cợt linh đình.
Chủ nhiệm lớp đi lên đi xuống tuần tra, thỉnh thoảng lại trừng mắt với mấy học sinh không nghe lời.
“Đứng cho tử tế. Trương Phi, lát nữa sẽ có nhiều thời gian cho em nói chuyện, bây giờ thì đứng yên cho tôi. Nếu làm mất điểm thi đua của lớp thì đợi xem tôi chỉnh đốn em thế nào.”
Có giáo viên chủ nhiệm ở đây, một vài học sinh mới rụt vòi lại.
Lúc hiệu trưởng lên bục rõ ràng đã bảo là chỉ nói hai câu đơn giản thôi, kết quả là đã nói gần nửa tiếng rồi vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng, khi Tết Công Gô cũng sắp đến thì bài phát biểu thao thao bất tuyệt ấy mới kết thúc lúc mười giờ ba mươi.
Tất cả các lớp xếp hàng ngay ngắn đi về phòng học.
Nam Âm Niểu đến gần thầy Lý: “Thầy ơi, em muốn đến phòng giám sát xem camera.”
“Em muốn xem chuyện cái bàn sao?”
Nam Âm Diểu gật đầu: “Vâng, cái bàn này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được, có thể là có người đang đùa dai.”
Nam Âm Diểu mới chuyển đến ở học kỳ một lớp 12. Trong 1 học kỳ đó, cô thường xuyên nghe được một vài tin đồn trong trường, và cả chuyện các bạn trong lớp rất sợ cái bàn kia.
Tuy Nam Âm Niểu không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng cô có tinh thần cầu thị rất mạnh mẽ.
Thầy Lý thở dài: “Lúc nãy thầy đã đến phòng giám sát rồi.”
“Vậy thầy có thấy gì không? Ai để khiêng cái bàn đặt ở đó vậy ạ?”
“Mười một giờ tối qua thì bàn ghế vẫn còn xếp chồng, nhưng lúc mười hai giờ, đột nhiên camera bị mất tín hiệu 5 phút, sau khi camera có hình lại thì tất cả bàn ghế trong phòng đã được xếp gọn ghẽ rồi, cái bàn đó cũng ở đấy.” Giọng nói của thầy Lý rất trầm trọng.
Nam Âm Niểu hơi kinh ngạc.
Camera bị mất tín hiệu 5 phút, tất cả bàn ghế liền được sắp xếp gọn ghẽ.
Trong 5 phút mà sắp xếp xong toàn bộ bàn ghế thì cũng có thể, nhưng làm sao để giải thích chuyện chiếc bàn trong kho bàn ghế bỏ đi ở tòa nhà thí nghiệm bỗng nhiên quay về?
Nam Âm Niểu: “Thầy có xem camera trên đường đi không? Có người nào đến tòa nhà thí nghiệm chuyển bàn không ạ?”
Thầy Lý lắc đầu: “Thầy xem hết rồi, không có chỗ nào đáng nghi cả.”
Nam Âm Niểu trầm mặc, cô không tài nào nghĩ thông chuyện này, lẽ nào trên thế giới này thực sự có ma quỷ sao?
Thầy Lý: “Thôi được rồi Nam Âm Niểu, em đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Bây giờ đã là kỳ 2 lớp 12 rồi, điều em cần làm hiện tại là học hành chăm chỉ và thi đỗ vào một trường đại học tốt.”
Nam Âm Niểu trầm ngâm gật đầu.
Về đến lớp học, Nam Âm Niểu nhìn về phía chiếc bàn ở hàng 4 của tổ 4, trong ánh mắt tràn đầy sự mơ hồ. Cô ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Cho đến khi có bạn học gọi cô: “Lớp trưởng, thầy Lý bảo cậu phân công vài bạn nam đi chuyển đồ.”
Nam Âm Niểu gật đầu, đứng dậy gọi vài người đi khuân đồ, bản thân cô cũng đi.
Lớp học tương đối yên tĩnh.
Thẩm Tử Hoài ngồi ở chỗ của mình, bàn tay nghịch một đồng xu cũ. Đồng xu có luồn dây tơ hồng, nhìn có vẻ là đồ cổ.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn. Đôi mắt của thiếu niên bị che khuất dưới lớp tóc mái, chỉ lộ ra sườn mặt thôi cũng đã thu hút ánh mắt của các nữ sinh trong lớp.
Rất nhiều nữ sinh nhìn đến ngây ngẩn, hơn nữa còn bàn luận với vẻ mê mẩn.
“Tớ cảm thấy bạn Thẩm Tử Hoài ngồi ở đâu thì nơi đó sẽ trở nên thánh khiết, không còn chút đáng sợ nào cả.”
“Tớ cũng thấy thế.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi dưới bóng râm của bức màn nghe thấy những lời đó thì suýt nữa đã không nhịn được mà trợn trắng mắt khinh bỉ.
Xem ra cảm giác tồn tại của cô thấp quá rồi, đám nữ sinh này còn dám mê trai.
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay mở dây buộc màn cửa, tấm màn lập tức bung ra, che lại ánh sáng mặt trời.
Ngay tức khắc, trên vách tường xuất hiện rất nhiều vết máu ngoằn ngoèo.
“Á!”
“Á!”
Tất cả các nữ sinh mê trai đang nhìn sang đây đều nhìn thấy cảnh này.
Phòng học bỗng dưng tối lại, trên tường toàn là máu!
“Mẹ nó! Mấy chị à, mấy chị hét cái gì đấy, có biết là chói tai lắm không?” Một nam sinh bịt tai lại nói.
Trước cửa, Nam Âm Diểu đã dẫn các nam sinh đi khuân đồ về.
Nam Âm Niểu: “Có chuyện gì thế? Bị gì vậy?”
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
Khuôn mặt của mấy nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng kia đã trắng bệch, bọn họ run rẩy chỉ tay lên tường: “Vừa rồi… vừa rồi trên tường có máu, một mảng lớn toàn là máu.”
“Tớ cũng nhìn thấy, toàn là máu, một bức tường máu…”
Một nữ sinh xinh đẹp ngồi ở tổ 1 tái mặt, đứng lên nói: “Các cậu nói vớ vẩn gì thế? Bức tường vẫn bình thường mà, làm gì có máu!”
“Tớ không có nói dối, vừa nãy tớ nhìn thấy thật mà!”
“Tớ cũng nhìn thấy, chắc chắn là cô ta, cô ta quay về rồi!”
Nữ sinh xinh đẹp kia đi qua, cho nữ sinh đang la hét kia một bạt tai: “Nói vớ vẩn gì đấy. Tô Tiểu Thanh, câm miệng!”
Một cái tát khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Nam Âm Niểu nhăn mày: “Trâu Thục Vũ, sao cậu lại đánh bạn? Tô Tiểu Thanh chỉ bị dọa sợ thôi mà.”
Trâu Thục Vũ thấy mọi người đang nhìn mình thì vội vàng an ủi Tô Tiểu Thanh vừa bị đánh: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý, tớ chỉ quá sốt ruột thôi. Nhưng chuyện đó không thể nói bậy được đâu, trên đời này không có ma.” Trâu Thục Vũ còn cố tình cường điệu vế cuối cùng.
Tô Tiểu Thanh khóc.
Nam Âm Niểu: “Được rồi, tất cả về chỗ ngồi của mình đi, thầy giáo sắp vào lớp rồi.”
Lời nói của lớp trưởng vẫn có tính uy hiếp hơn, mọi người đều quay về chỗ của mình, cũng không còn nữ sinh nào nhìn sang phía cửa sổ nữa.
Thẩm Tử Hoài cúi đầu, miệng khẽ nở một nụ cười. Hắn đứng lên, đi về hướng cửa sổ và đưa tay buộc màn cửa lại.
Sau khi buộc xong, ánh mắt hắn nhìn về bên cạnh: “Chơi vui không?”