Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường. Bạn cùng bàn im lặng ngồi bên cạnh, ban ngày cùng nhau đi học, tan học rồi thì đến rừng cây trò chuyện.
Thẩm Tử Hoài lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn. Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu thì đã có phản hồi.
Đã tìm được cha mẹ của Nguyễn Ly Ly.
Thẩm Tử Hoài ngồi dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi trên cây: “Tớ đã tìm thấy cha mẹ của cậu rồi, họ vẫn chưa rời khỏi thành phố này.”
Cô luôn thích ngồi trên cao để lắc lư đôi chân nhỏ xinh. Thẩm Tử Hoài đã học được cách mặt không đỏ, tim không loạn mà ngẩng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tiểu Ly dần dần nở nụ cười: “Tìm được nhanh vậy sao, cậu làm thế nào vậy?”
Thẩm Tử Hoài không giấu giếm: “Bạn của tớ có mở văn phòng thám tử. Tớ gửi chút thông tin cho họ, rất nhanh họ đã tìm ra. Cuối tuần này tớ sẽ đưa cậu ra ngoài, nhé?”
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly nhảy từ trên cây xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Hoài, thân hình nhỏ bé gần như dựa vào người hắn.
Thẩm Tử Hoài có dáng người gầy gò cao ráo, đầu của Nguyễn Tiểu Ly hiện tại cũng chỉ cao đến vai hắn, nhìn qua giống như một đứa trẻ.
Nguyễn Tiểu Ly tò mò nhìn sợi dây màu đỏ có mặt là một đồng xu cổ đeo trên cổ tay Thẩm Tử Hoài.
“Đây là pháp khí của cậu sao?”
“Xem như là vậy.” Thẩm Tử Hoài nhìn thoáng qua nó rồi nói: “Cha tớ là hậu duệ của gia tộc bắt ma, nhưng mẹ tớ lại là một người bình thường và thường xuyên theo cha tớ đi khắp nơi. Người bình thường rất dễ bị ma quỷ nhập nên cha tớ đã tìm cho bà ấy một chiếc đồng xu cổ đeo trên người để xua đuổi tà ma.”
Hắn chưa từng kể những chuyện này cho ai nghe, nhưng hắn muốn chia sẻ với cô về bản thân.
Nguyễn Tiểu Ly khó hiểu: “Vậy nên đồng xu này là của mẹ cậu? Thế tại sao hiện tại lại ở trên tay cậu?”
Thẩm Tử Hoài trầm mặc vài giây, sau đó nở nụ cười nhạt: “Bởi vì mẹ tớ đã qua đời rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày. Là một linh hồn, cô có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của con người. Thẩm Tử Hoài đang đau buồn.
Nguyễn Tiểu Ly: “Không muốn cười thì đừng cười, xấu.”
Trong mắt Thẩm Tử Hoài hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lúc này hắn mới thật sự cười lên, Thẩm Tử Hoài nói: “Mỗi khi nhắc đến mẹ, quả thật tớ có hơi buồn nhưng không sao, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Trước khi mất, mẹ tớ đã đeo đồng xu này cho tớ, lúc đó tớ chỉ mới có mấy tuổi. Mẹ tớ là một người bình thường, nhưng bà đã trải qua đủ loại hiểm nguy khi đi theo cha tớ. Tuy nhiên, dù cha có mạnh đến đâu thì cũng có đôi khi sẽ không thể bảo vệ cho bà được. Cho nên bọn yêu ma đã nhân cơ hội đó…”
Mẹ của Thẩm Tử Hoài đã bị yêu ma hại chết.
Nguyễn Tiểu Ly ngập ngừng hỏi: “Cậu không hận yêu ma sao?”
Mẹ bị những thứ đó g,iết c,hết, chắc hẳn Thẩm Tử Hoài rất hận chúng. Vậy tại sao cậu ta lại trở thành một thầy bắt ma tà đạo, mà còn đối xử với cô - một con quỷ - nhân từ như vậy?
Thẩm Tử Hoài dựa lưng vào cây, nói: “Có hận thì cũng hận yêu ma đã giết mẹ tớ, những kẻ khác đâu có đụng đến mẹ tớ.”
Hắn là một người thẳng thắn, có thể phân biệt được đúng sai.
Tiểu Ác: “Phẩm cách của nam chính so với nữ chính thì tốt hơn nhiều.”
Ừ.
Thẩm Tử Hoài tháo đồng xu cổ trên cổ tay xuống, chơi đùa ở trong tay: “Bởi vì trên người tớ mang một nửa dòng máu của người thường nên tớ không được di truyền đôi mắt âm dương của gia tộc. Cái mắt kính này là pháp khí thay thế cho mắt âm dương, còn đồng xu cổ này có thể bảo vệ tớ tránh bị yêu ma nhập vào.”
“Từ nhỏ tớ đã theo cha học thuật bắt ma, tớ cho rằng mình lớn lên sẽ là một người rất có danh vọng. Nhưng trải qua chuyện của mẹ, dường như tớ đã thông suốt một số chuyện, thấy ma sẽ không xông lên mà bắt liền…”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly nghe Thẩm Tử Hoài nói nhiều như vậy. Cậu ta kể tất cả chuyện của mình cho cô nghe, những chuyện thú vị và đau buồn đã nhìn thấy và nghe thấy khi còn nhỏ cũng nói hết với cô.
Hai người ngồi ở gốc cây nói chuyện với nhau cho đến khi trời tối, tiếng chuông tiết tự học vang lên thì mới rời đi.
Trên môi Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười, cô thích kiểu ở chung như thế này.
Trâu Thục Vũ nghỉ bệnh đã lâu. Mỗi lần giáo viên chủ nhiệm đến lớp đều nhìn vào chỗ ngồi của Trâu Thục Vũ, sau đó sẽ đi ra ngoài gọi điện thoại thúc giục Trâu Thục Vũ mau đi học lại.
Ở học kỳ cuối của lớp 12, cho dù cảm sốt nghiêm trọng thế nào cũng không thể nghỉ lâu như vậy được.
Bọn học sinh đã bị nhốt ở trường năm ngày nên mỗi chiều thứ sáu sau khi tan học, phần lớn học sinh sẽ mang cặp sách của mình chen chúc ra khỏi trường. Chỉ có một số học sinh ở xa thì vẫn ở lại trường, không về nhà.
Thẩm Tử Hoài là một học sinh nội trú, bình thường cuối tuần cũng sẽ ở lại, nhưng lần này hắn lại mang cặp sách trên lưng rời trường.
Một tay Thẩm Tử Hoài đút túi quần, một tay buông thõng bên người, chân bước từng bước ra khỏi trường. Sau khi ra khỏi cổng, hắn cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.
Mang mắt kính âm dương vào, hắn có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ buộc trên cổ tay mình. Sợi chỉ chỉ dài một mét, một đầu còn lại buộc trên người một cô gái mặc đồng phục học sinh.
Không ai có thể nhìn thấy nữ sinh này ngoài trừ hắn!
Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống sợi chỉ đỏ trên tay mình. Ngay lúc bị trói cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, một nam một nữ lại buộc vào tay nhau bằng một sợi chỉ đỏ… cứ quái quái thế nào.
Thẩm Tử Hoài mang theo Nguyễn Tiểu Ly đi vào một con đường nhỏ, sau khi đi một đoạn rất xa thì rốt cuộc xung quanh mới không còn ai.
Thẩm Tử Hoài dừng bước, cười nói: “Đừng nhìn nữa, cậu bắt buộc phải luôn đeo sợi tơ này, không được rời xa tớ quá một mét, nếu không cậu sẽ bị phản phệ.”
Lệ quỷ có oán khi sâu nặng không thể rời khỏi nơi mình đã chết, muốn rời đi phải cần mượn lực lượng của người khác.
Hắn là thầy bắt ma, hắn có biện pháp cổ xưa để đưa cô đi. Cách này chính là dùng sợi chỉ đỏ chuyển oán khí của cô lên người hắn. Người sống mang oán khí này sẽ không bị ảnh hưởng gì. Chỉ cần oán khí của cô ít đi thì cô sẽ có thể rời khỏi nơi mình đã chết.
Điểm yếu duy nhất của phương pháp này là lúc nào cũng phải buộc sợi chỉ, không thể dứt ra được, vì thế cô không thể cách hắn quá xa.
Nguyễn Tiểu Ly nâng cánh tay lên, hỏi: “Cái này có thể dài thêm một chút được không?”
Thẩm Tử Hoài: “Sợi chỉ truyền chỉ có thể dài được bấy nhiêu, đây đã là dài nhất rồi.”
Dài nhất mà chỉ có một mét?
Nguyễn Tiểu Ly tò mò: “Vậy đoạn ngắn nhất là bao nhiêu?”
Thẩm Tử Hoài đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly: “Đây là khoảng cách ngắn nhất.”
Ngắn nhất là phải luôn nắm tay.
Hai má Nguyễn Tiểu Ly hơi nóng lên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thẩm Tử Hoài: “Tối nay chúng ta tìm khách sạn ngủ một đêm trước, ngày mai sẽ bắt chuyến xe buýt sớm nhất. Tớ đưa cậu đi tìm cha mẹ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngồi xe buýt xa lắm hả? Bây giờ không có xe buýt để đi sao?”
“Rất xa. Cha mẹ cậu đã chuyển đến vùng ngoại ô nên phải bắt xe buýt ra ngoại thành. Mà chuyến xe ra ngoại thành mỗi ngày chỉ chạy một chuyến vào buổi sáng. Bây giờ không có xe buýt.”
“Được rồi.”
Thẩm Tử Hoài tìm một khách sạn năm sao cũng không tệ lắm, lấy chứng minh thư thuê một căn phòng có giường lớn.
Sau khi vào phòng, Thẩm Tử Hoài nói: “Sợi chỉ này không thể mở ra, thế nên tối nay chúng ta sẽ phải ngủ chung với nhau.”