Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy liền cảm thấy sau này không còn muốn ăn gì nữa.
Đối với một người bị bệnh nặng như cô mà nói, cuộc sống gần như chẳng có cái gì gọi là vui vẻ. Cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm, không thể ăn cái này, không được ăn cái kia, còn sống chỉ là còn níu giữ một hơi thở để cử động và nói chuyện mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể ốm yếu của mình.
Tần Dự Thâm đóng hộp thuốc, nhìn đến cô gái đang nhắm mắt, dường như không có chút tức giận nào ở trên giường. Hắn thấu hiểu mà lựa lời nói: “Những thứ tôi vừa nói đều là những món cô không nên ăn, nhưng một tháng ăn một lần thì vẫn được.”
Nam Hạo đau lòng cho con gái vô cùng, chính vì thế ông lại càng thêm kiên định với công cuộc tìm thận cùng nhóm máu cho con gái cưng của mình.
“Ly Nhi, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi, có chỗ nào không thoải mái thì nói với dì Trần nhé.”
Nguyễn Tiểu Ly không nói chuyện, nhắm mắt nằm yên trên giường. Nam Hạo đắp kín chăn cho cô, sau đó nhìn sang Tần Dự Thâm.
Tần Dự Thâm lập tức hiểu ý, đi theo ông ra ngoài.
Trên hành lang, Tần Dự Thâm hỏi thẳng: “Ông Nam có gì muốn hỏi tôi sao?”
Nam Hạo: “Bác sĩ Tần, lần này chọn bác làm bác sĩ chủ trị của con gái tôi là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tư liệu của bác tôi đã xem qua hết, bác còn trẻ tuổi như vậy nhưng học thức cùng với bản lĩnh của bác đúng là đã khiến tôi kinh ngạc.”
Tần Dự Thâm khiêm tốn nói: “Không có, tôi rất vinh hạnh khi được ông Nam đây chọn làm bác sĩ chủ trị của cô Nam.”
Nam Hạo gật đầu, sau đó vẻ mặt bắt đầu nghiêm trọng hẳn lên: “Bác sĩ Tần, chắc bác cũng đã xem qua bệnh án cùng với báo cáo kiểm tra tổng quát của con bé rồi. Bác cảm thấy con gái tôi còn lại bao nhiêu thời gian?”
“Còn nhiều nhất là ba năm rưỡi.”
Tần Dự Thâm thành thật nói ra đáp án. Thật ra trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối nho nhỏ cho cô gái này.
Một cô gái đang vào độ tuổi xinh đẹp nhất nhưng lại mắc bệnh từ nhỏ, chưa từng được hưởng thụ cái gọi là thế gian tươi đẹp, mà hiện tại cũng chỉ còn lại hai ba năm cuộc đời.
Nam Hạo nghe được đáp án này vẫn cảm thấy đau lòng như cũ. Thật ra ông đã từng nghe vài vị bác sĩ nói như vậy, đáp án của họ đều giống nhau.
“Bác sĩ Tần, sức khỏe của con gái tôi có thể đáp ứng được phẫu thuật đổi thận trong thời gian bao lâu nữa?”
Tần Dự Thâm: “Hai năm. Trong hai năm tới, sức khỏe của cô ấy vẫn có thể đáp ứng, nhưng nếu vượt qua thời gian này thì cơ thể sẽ không thể chịu nỗi giày vò nữa. Phẫu thuật trong điều kiện như vậy thì nguy hiểm sẽ vô cùng lớn.”
Vốn dĩ loại phẫu thuật mổ bụng đổi nội tạng này đã có độ nguy hiểm đã rất cao, nếu mức độ nguy hiểm còn tăng lên nữa thì gần như là đã phán án tử.
Nam Hạo: “Tôi biết.”
Tất cả các bác sĩ đều cho ra đáp án giống nhau, tuy nhiên ông vẫn không từ bỏ ý định mà muốn hỏi một lần nữa vì hy vọng có thể nhận được chút cơ hội xoay chuyển, thế nhưng vẫn không hề có cơ hội nào xảy ra.
Tần Dự Thâm nhìn người đàn ông đứng đầu một doanh nghiệp này, rõ ràng ông ta chỉ mới ngoài 40 nhưng lại già nua giống như người đã 50 vậy, thật sự là một người rất yêu thương và quan tâm con gái.
“Ông Nam, tuy nhóm máu của con gái ông tương đối hiếm nhưng trên thế giới vẫn có một nhóm người có nhóm máu này. Trong khoảng thời gian gần hai năm chắc chắn có thể tìm được thận.”
Chỉ cần có người cùng nhóm máu thì chung quy sẽ có cơ hội tìm được thận, nhưng thời gian lại không đợi người…
Trong ánh mắt của Nam Hạo lóe lên ánh sáng hy vọng. Đúng vậy, trên thế giới này vẫn có một nhóm người có máu giống với con gái mình, chỉ cần tìm được người cùng nhóm máu thì xem như là đã tìm được thận rồi.
Cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi nữa thì ông cũng phải cứu được con gái.
Tần Dự Thâm phát hiện vẻ mặt của Nam Hạo có chút kỳ quái, ngay khi hắn đang định tiếp tục nói chuyện thì cửa phòng mở ra, dì Trần đi ra, nói: “Bác sĩ Tần, tiểu thư nói muốn cậu đi vào.”
Nam Hạo nhanh chóng hỏi: “Có phải Ly Nhi có chỗ nào không khỏe không?”
Dì Trần: “Tiểu thư nói là muốn gặp bác sĩ Tần, hơn nữa còn nói chỉ muốn một mình bác sĩ Tần đi vào.”
Mỗi lần Nam Ly phát bệnh, cơ thể khó chịu đều sẽ cáu kỉnh, không thích có người vào phòng của mình.
Nam Hạo gật đầu: “Bác sĩ Tần, bác mau vào đi, nếu có tình huống gì thì nhớ nói cho tôi. Sau này nhờ bác cố gắng hết sức trị liệu cho con bé.”
Nam Hạo và dì Trần xuống lầu, Tần Dự Thâm đứng ở cửa chần chờ trong chốc lát rồi mới đẩy cửa bước vào.
Hắn vừa bước vào liền nhìn thấy cô gái trên giường đã nâng nửa người trên dậy từ lúc nào, tuy sắc mặt cô vẫn rất tái nhợt nhưng đã tốt hơn mới nãy nhiều.
“Cô Nam tìm tôi có chuyện gì không?”
“Lại đây, ngồi xuống.”
Giọng của cô rất khàn. Vừa nãy nôn nhiều nên đã khiến cổ họng bị thương, bây giờ mỗi một câu nói đều vô cùng khàn, hơn nữa cuống họng còn hơi đau.
Tần Dự Thâm không hiểu gì hết nhưng vẫn đi tới cạnh giường rồi ngồi xuống: “Hiện tại cô Nam cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời hắn, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ gầy gắt gao nhìn Tần Dự Thâm. Cô cứ nhìn hắn như vậy một lúc rồi kéo ra một nụ cười: “Tối nay có thể nhìn thấy anh khiến tôi rất vui.”
Vốn đang vì chuyện hắn từ chối làm bác sĩ riêng cho mình mà tức giận, nhưng tối nay hắn đã đến nhà tận nhà cô sau khi cô phát bệnh, được nhìn thấy hắn làm cô rất vui vẻ.
Tần Dự Thâm không rõ lời của cô có ý gì, chỉ nói: “Tâm tình của cô Nam tốt là được. Tâm tình tốt sẽ có ích cho bệnh của cô.”
“Anh có thể đừng tôi là cô Nam được không?”
Cô Nam, cô Nam…
Xưng hô bằng thân phận, cứng rắn đẩy khoảng cách giữa bọn họ ra xa, cô không thích.
Tiểu Ác nhìn bảng điểm tích lũy đang tăng lên mà vui mừng cực kỳ.
Tần Dự Thâm nhíu mày: “Gọi là cô Nam rất thích hợp.”
“Tôi cảm thấy không thích hợp. Bác sĩ Tần, anh gọi tôi là Nam Ly được không?” Trong đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly tràn đầy chờ mong.
“…” Tần Dự Thâm ngồi trên ghế không nói một lời.
“Tôi muốn nghe anh gọi tên tôi. Từ trước đến giờ, ngoại trừ cha tôi ra thì chưa từng có người thứ hai gọi tên tôi. Ngày nào cũng nghe bọn họ gọi tôi là tiểu thư, cô chủ khiến tôi phát chán lên rồi. Anh có thể gọi tên của tôi được không?” Trong giọng nói khàn khàn của cô còn mang theo một chút cô đơn, cả người cô cũng bị cảm xúc bi thương vây quanh.
Tần Dự Thâm hơi nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè nào sao?
Đúng rồi, hình như cô chưa từng được đến trường mà toàn là mời gia sư đến nhà dạy học, nếu vậy thì không có bạn cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, những buổi tiệc của giới thượng lưu cô đều không tham dự được, như vậy lại càng không có bạn.
Cô bảo mình gọi tên của cô thì chắc hẳn là cô đang rất khao khát có một người bạn. Để tâm trạng của bệnh nhân tốt hơn một chút, gọi tên cô một lần cũng không có tổn thất gì.
“Nam Ly.” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trong đôi mắt bi thương của Nguyễn Tiểu Ly lập tức phát ra ánh sáng. Thật hay, hắn gọi tên của mình nghe thật hay, rất muốn cái miệng này của hắn chỉ gọi tên của một mình mình, vậy thì tốt quá…
“Bác sĩ Tần, sau này anh cứ gọi tên của tôi đi. Nếu anh tiếp tục gọi tôi là cô Nam thì tôi sẽ tức giận đó.” Nguyễn Tiểu Ly hơi cong môi cười.
Thật ra khi cô cười rộ lên khá xinh đẹp, tuy vẫn trông gầy guộc nhưng khói mù quanh người dường như đều bị xua tan đi.
Cô nên cười nhiều hơn.