Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 324

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Dạ, con tin anh ấy.”
Hình tượng mà Nguyễn Tiểu Ly thể hiện chiều nay là một cô gái dịu dàng như bao người.
Bà Tần rất thích cô: “Nói chuyện nãy giờ rồi, đã đến lúc để con nghỉ ngơi, dì thấy sắc mặt con không tốt lắm. Giờ dì cũng phải ra sân bay thôi.”
“Dì phải đi nhạn vậy sao?”
Được gọi một tiếng dì (*), bà Tần cũng cảm thấy trái tim ấm áp hẳn lên.
(*) chương trước Tiểu Ly gọi bằng kính ngữ, nhưng vì để cho câu văn được suôn nên mình ghi là “dì” luôn, chương này mới thật sự gọi là “dì” nè.
Bà đã từng cho rằng với cái tính tình lạnh lùng và thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng của con trai mình thì sẽ rất khó để tìm bạn gái, nhưng bà không ngờ hiện tại nó đã có rồi, lại còn là một cô gái ngoan ngoãn và xinh đẹp nữa chứ.
“Dì đã đặt chuyến bay chiều tối nay, giờ cũng nên ra sân bay rồi. Đợi đến khi con làm phẫu thuật xong dì sẽ về đây thăm con. Con phải nhớ cố gắng điều dưỡng thân thể và phối hợp điều trị đó.”
“Dạ.”
Từ nãy đến giờ, Tần Bảo Bảo vẫn ngồi ở bên cạnh thè lưỡi.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó thò tay nâng cái mặt phủ đầy lông xù của nó lên nựng.
Tần Bảo Bảo lập tức cứng đơ.
Bà Tần nhoẻn miệng cười: “Có phải sờ Tần Bảo Bảo rất thích đúng không? Dì cũng thích xoa mặt của nó lắm.”

“Dạ, rất đã tay.” Nguyễn Tiểu Ly híp mắt cười với Tần Bảo Bảo.
Tần Bảo Bảo ngây ngốc, cái mông cứng đơ âm thầm nhích ra phía sau.
Chờ gần đến giờ, Tần Dự Thâm đưa bà Tần và Tần Bảo Bảo ra sân bay.
Trước khi đến sân bay, bọn họ còn về chung cư một chuyến. Tần Bảo Bảo là động vật, nếu muốn lên máy bay thì phải để trong lồng.
Tần Bảo Bảo không được vui khi bị bắt ngồi trong lồng ngồi. Bà Tần đã để đầy đủ nước và thức ăn cho nó, lúc đến sân bay chỉ cần trực tiếp giao cho nhân viên của sân bay là được.
Bà Tần: “Dự Thâm, mẹ rất thích Nam Ly, con nhất định phải đối xử tốt va con gái nhà người ta, nhất định phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của con bé, nghe chưa?”
“Con biết rồi mẹ.” Tần Dự Thâm cười dịu dàng.
Đến lúc này, bà Tần mới yên tâm đi check-in.

Tần Dự Thâm lái xe thẳng đến bệnh viện, trong đầu nhớ đến cảnh tượng mẹ và Nam Ly ở chung với nhau, hắn tức khắc mỉm cười.
Trong thời gian đó, hắn cũng nghĩ đến chuyện quả thận kia.
Cần hỏi Nam Hạo cho rõ ràng mới được…
Vì phải sắp xếp phẫu thuật cho Nguyễn Tiểu Ly, chắc chắn hắn cũng phải sắp xếp quy trình vận chuyển thận đến.
Tần Dự Thâm lấy điện thoại ra gọi cho Nam Hạo.
Đúng lúc Nam Hạo vừa họp xong một cuộc họp ở công ty, thấy người gọi đến là Tần Dự Thâm, ông lập tức bắt máy: “Dự Thâm, cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì à?”
Nam Hạo đã nghe dì Trần nói về chuyện Tần Dự Thâm theo đuổi con gái của mình từ sớm.

Nam Hạo rất vui mừng khi biết tin này. Có thêm một người đàn ông yêu thương con gái thì tất nhiên ông phải vui rồi. Nếu sau này ông xảy ra chuyện gì thì ít nhất vẫn còn một người khác chăm sóc Nam Ly.
“Ông Nam, những thứ cần chuẩn bị trước khi phẫu thuật cơ bản đã xong. Nhưng có một chuyện tôi còn thắc mắc là lúc đó thận sẽ được đưa tới vào giờ nào và ai sẽ đưa tới?”
Sau khi chủ nhân qua đời thì thận sẽ được cắt xuống ngay lập tức và được bảo quản trong hộp đặc chế, tiếp theo sẽ gấp rút đưa đến nơi của người cần nó, sau đó nữa cần phải cấy ghép vào cơ thể mà không được thừa một khoảng hở thời gian nào.
Quá trình của các bước bày khá phức tạp nên hắn nhất định phải biết tường tận.
Hiện tại Tần Dự Thâm hoàn toàn không biết gì về quả thận kia cả, lần trước Nam Hạo chỉ nói mau chóng chuẩn bị phẫu thuật, còn những chuyện khác thì chưa nói gì tới.
Không hỏi rõ ràng, Tần Dự Thâm cứ luôn cảm thấy có gì đó bất thường.
Nam Hạo chần chờ một lát rồi mới nói: “Tốt nhất là sắp xếp ca phẫu thuật vào buổi tối của một ngày cuối tháng này, thận nhất định sẽ được đưa tới lúc phẫu thuật.”
Tần Dự Thâm nhíu mày: “Ông Nam, thời gian phẫu thuật vào cuối tháng nhưng là ngày mấy?”
Nam Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Tối ngày 28.”
Vậy mà có thể xác định chính xác thời gian như vậy?
Tần Dự Thâm càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ bệnh nhân bên kia là người chết não, lúc nào cũng có thể lấy đi nội tạng?
Tần Dự Thâm tiếp tục hỏi: “Thận lấy ra sẽ được đặt ở trong một cái hộp rồi lập tức đưa đến đây sao?”
“Đúng vậy.”
Nam Hạo bắt đầu cảnh giác lên, ông không muốn tiếp tục nói chuyện điện thoại với Tần Dự Thâm nữa. Tần Dự Thâm quá thông minh, nếu nói thêm vài câu nữa chắc chắn ông sẽ lỡ lời.
Tần Dự Thâm ở đầu dây bên kia mở miệng: “Được, vậy tôi sẽ nói với bệnh viện, tối ngày 28 sẽ tiến hành phẫu thuật Nam Ly.”
“Ừ, làm phiền cậu.”

Ngắt cuộc gọi, Nam Hạo thở phào nhẹ nhõm. May mà ông không lỡ miệng nói ra chuyện gì.
Tối ngày 28, người bên chợ đen sẽ đem thận mới toanh tới, chỉ cần ca giãi phẫu kia xong thì mọi chuyện xem như là ván đã đóng thuyền.
Bên này, Tần Dự Thâm sau khi cúp điện thoại thì lâm vào trầm mặc. Trên đường lái xe về, hắn nhìn chăm chăm về con đường phía trước cửa kính như người mất hồn.
Có vấn đề, thận mà Nam Hạo tìm có vấn đề, rất có thể không phải là bằng con đường chính quy…
Tần Dự Thâm không có gọi điện thoại cho bệnh viện, cũng không sắp xếp phẫu thuật vào ngày 28. Đồng thời hắn còn gọi cho phía bệnh viện để thay đổi thuốc của Nguyễn Tiểu Ly về thuốc chữa trị như bình thường.
Trước khi làm rõ mọi chuyện thì không thể mạo hiểm. Thận lấy từ con đường không chính quy quá nguy hiểm, hắn không dám cấy vào cơ thể của cô, và cũng không thể…
Không đến giờ phút cuối cùng thì vẫn còn hy vọng, nhưng hy vọng này tuyệt đối không thể tới từ bàng môn tà đạo.
Lại giờ tiêm thuốc.
Hôm nay Tần Dự Thâm không quay lại nên Tằng Y Nhiễm tới thay.
Tằng Y Nhiễm cẩn thận ghim kim cho Nguyễn Tiểu Ly. Nhìn mu bàn tay gầy gò xanh tím của cô, Tằng Y Nhiễm thở dài: “Cô Nam, lát nữa tôi lấy ít thuốc mỡ bôi lên tay cho cô nhé, có thể làm mờ vết kim đi một chút.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua thuốc được đưa tới: “Thuốc uống hôm nay của tôi có phải đã thay đổi rồi không?”
“Đúng vậy, bác sĩ Tần mới gọi điện thoại đến bảo thay đổi vài loại thuốc cho cô.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly uống một ngụm nước ấm để nuốt viên thuốc xuống. Cô vừa thấy tên của những viên thuốc đó, rõ ràng là quay lại thuốc mà cô uống trước kia.
Không phải là vì chuẩn bị cho phẫu thuật mà phải đổi thuốc mới sao? Tại sao đột nhiên đổi ngược lại?
Chẳng lẽ Tần Dự Thâm đã phát hiện chuyện gì?
Tiểu Ác: “Cô nói xem, anh ta phát hiện cha cô giao dịch với chợ đen thì sẽ vạch trần không?”

“Phát hiện thì phát hiện, anh ta có chứng cứ à? Bây giờ Nam Hạo còn chưa làm gì mà.”
Tiểu Ác: “Cũng có ý định làm rồi còn gì. Cô tính ngăn cản thế nào?”
“Cứ đơn giản và trực tiếp, nhắc nhở nữ chính.”
“Ơ?” Tiểu Ác đặt một dấu chấm hỏi to đùng.
Tằng Y Nhiễm đang bôi cồn lên tay cô, cồn lạnh lạnh mát mát.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu gọi: “Y tá Tằng.”
“Hả?”
“Bây giờ trời tối càng ngày càng sớm, y tá Tằng tan làm về nhà nên đi đường nào đông người nhé, vừa đông vui vừa sáng sủa.”
“À… được.” Thình lình được quan tâm, Tằng Y Nhiễm cảm thấy hoảng sợ.
Ghim xong kim, Tằng Y Nhiễm lập tức đi ra ngoài, nhưng cô càng nghĩ về lời khuyên lúc nãy lại càng thấy không ổn.
Không biết có phải chuyện kiếp trước đã để lại bóng ma tâm lý cho cô hay không mà Tằng Y Nhiễm cảm thấy câu nói vừa rồi của Nam Ly có ẩn ý.
Sắc mặt Tằng Y Nhiễm dần trở nên trầm trọng, cô nhanh chóng đẩy xe xuống lầu và quay trở lại phòng nghỉ của y tá, nơi nghỉ ngơi của mình.
Cô mở ngăn kéo ra, quả nhiên không còn thấy tờ giấy đặt trên cùng kia đâu nữa!
“Không thấy…”
Sắp xảy ra chuyện.
Có phải Nam Ly đã biết gì đó rồi không, vậy nên lúc nãy mới nhắc nhở cô? Tại sao lại nhắc nhở cô?
Tằng Y Nhiễm không nghĩ ra đáp án, nhưng hiện tại cô đã biết nhóm máu của mình đã bị người ta biết được, bây giờ rất có thể cô đang trong tình trạng nguy hiểm.
Cô nhất định phải chú ý, tuyệt đối không thể ra ngoài một mình.

Bình Luận (0)
Comment