Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tằng Y Nhiễm chuẩn bị khoảng bảy tám món ăn, món nào trông cũng rất kích thích vị giác. Bữa cơm này, Nguyễn Tiểu Ly ăn được nhiều hơn bình thường.
Không hổ là nữ chính xuống bếp, hương vị rất tuyệt vời.
Ăn cơm xong, Tần Dự Thâm và Nam Ly về nhà.
Tằng Y Nhiễm dọn dẹp căn nhà, sau đó ngồi xuống nhớ lại một loạt sự kiện xảy ra vào ngày hôm nay rồi đột nhiên nở nụ cười thoải mái.
“Mình biết ông trời cho mình sống lại nhất định là có lý do mà.”
Đối với người đã từng làm chuyện sai trái, có lẽ chúng ta không nên chỉ nghĩ cách trừng phạt họ. Trước thời điểm họ phạm sai lầm, ta nên kéo họ lại hoặc ngăn cản không cho sai lầm xảy ra, so với việc trừng trị thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Tằng Y Nhiễm cảm thấy mọi khúc mắc trong lòng mình đều đã được gỡ bỏ. Tối hôm đó, cô ngủ vô cùng dễ chịu cho đến tận hừng đông, không còn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm vì những cơn ác mộng bị người ta cướp thận như trước kia nữa.
…
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly bảo Tần Dự Thâm đưa cô trở lại Nam gia.
“Em cho bác sĩ tư nhân anh nghỉ một ngày, bây giờ anh có thể về rồi.” Khi cả hai về đến biệt thự của nhà họ Nam, Nguyễn Tiểu Ly vô cùng bạc tình mà ném ra câu này.
Bước chân đang định sóng đôi cùng cô tiến vào Nam gia của Tần Dự Thâm bỗng khựng lại, hắn nói: “Hôm nay không cho anh đi theo?”
“Phải.”
Không cho đi theo, trong lòng Tần Dự Thâm hơi thất vọng. Nhưng Nguyễn Tiểu Ly nói cái gì thì chính là cái đó, hắn cũng không cưỡng cầu mà chỉ dặn dò vài câu rồi đi về.
Nguyễn Tiểu Ly đi vào biệt thự thì lập tức nghe thấy âm thanh giống như là đồ vật bị đập vỡ.
Dì Trần với sắc mặt hoảng hốt đi từ trên lầu xuống, bà trông thấy Nguyễn Tiểu Ly đang bước vào cửa thì vô cùng kinh ngạc: “Tiểu thư về rồi sao, sao không nói trước một tiếng? Bác sĩ Tần có đi theo tiểu thư không?”
“Con bảo anh ấy về rồi. Dì Trần, trên lầu có tiếng gì vậy?”
Mặt mày dì Trần ủ dột: “Đêm qua sau khi nhận xong một cú điện thoại thì ông chủ liền nổi giận, sáng nay ông chủ cũng không đến công ty mà đã ở trên lầu cả buổi sáng. Tâm trạng của ông chủ không tốt, tiểu thư đừng nên lên đó.”
Tiếng vỡ đồ vừa rồi cũng đã khiến dì Trần giật mình, nhưng bà không dám lên đó nhìn.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lên tầng trên: “Không sao ạ, tâm trạng của cha không tốt, để con lên an ủi ông ấy một chút.”
“Tiểu thư vẫn đừng nên lên thì hơn, lúc ông chủ tức giận rất đáng sợ, hơn nữa chắc ông chủ cũng không muốn cô thấy bộ dáng tức giận của ông ấy đâu.”
Từ xưa đến nay ở trước mặt con gái, Nam Hạo luôn chú ý hình tượng của mình. Ở bên ngoài, ông có thể hút thuốc, uống rượu xã giao khi cần, đối với cấp dưới thì nghiêm khắc thủ đoạn. Nhưng khi ở trước mặt Nam Ly, ông luôn là người cha hiền hòa và dễ gần.
Nguyễn Tiểu Ly: “Cha thế nào con cũng không sợ. Để con đi lên xem ông ấy. Lát nữa nhờ dì Trần làm vài món cha con thích ăn giúp con.”
“...Được.” Dì Trần không khuyên nữa.
Lầu hai của biệt thự không có người giúp việc, còn những người giúp việc dọn vệ sinh trong nhà nghe thấy Nam Hạo nổi giận cũng không ai dám đi lên.
Nguyễn Tiểu Ly đi đến cửa phòng sách đã nghe thấy tiếng quát của Nam Hạo: “Không phải mấy người đã nói là không có vấn đề sao? Còn vài ngày nữa là phẫu thuật rồi, rốt cuộc có thể lấy được thận của người kia không?”
“Tôi không cần biết đã xảy ra chuyện gì, đó là việc của các người. Nếu tới ngày 28 mà vẫn chưa xử lý xong người kia thì một trăm triệu tiền công kia các người cũng đừng hòng có được một cắc nào!”
Nam Hạo muốn điên lên rồi. Ông ở bên đây đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó thỏa đáng, thế mà lũ bên kia lại tụt xích. Lúc trước khi phát hiện ra Tằng Y Nhiễm có nhóm máu gấu trúc, đám người đó đã khoác lác rằng là rất dễ xử lý, vậy mà bây giờ lại xảy ra sự cố.
Từ đêm qua đến giờ Nam Hạo vẫn chưa ăn một hạt cơm nào.
“Cốc cốc.” Cửa phòng bị gõ nhẹ.
Nam Hạo định mở miệng ra chửi người gõ nhưng ông chợt nhớ đến độ nặng nhẹ của tiếng gõ cửa, là Ly Nhi. Nam Hạo có thể phân biệt được ai là người gõ cửa. Tiếng gõ của Ly Nhi rất khác với những người khác.
Nam Hạo nhanh chân đá chiếc ly đã vỡ nát xuống dưới bàn trà, sau đó sửa sang lại quần áo rồi tươi cười bước ra mở cửa.
“Ly Nhi, sao con về đột ngột vậy? Không phải con đến nhà bác sĩ Tần à?”
Vừa nãy ở bên trong, rõ ràng Nam Hạo còn đang ngùn ngụt lửa giận, nhưng lúc này đối mặt Nguyễn Tiểu Ly lại chỉ có tươi cười.
Nguyễn Tiểu Ly bước vào, ánh mắt nhanh chóng phát hiện mảnh vụn thủy tinh dưới bàn trà.
Nam Hạo đi theo sát Nguyễn Tiểu Ly: “Lúc nãy cha không cẩn thận làm vỡ một cái ly, con cẩn thận đừng giẫm lên, để cha kêu người làm dọn dẹp.”
“Cha chờ đã, con có chuyện muốn nói.”
Nam Hạo tỏ ra hứng thú: “Con gái ngoan muốn nói chuyện gì với cha?” Đối với Nguyễn Tiểu Ly, cho dù là lời nói, ánh mắt hay cử chỉ thì Nam Hạo đều thể hiện một cách vô cùng cưng chiều.
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly hơi thay đổi, cô nói: “Cha, hủy bỏ cuộc phẫu thuật ngày 28 đi. Con không cần thận của Tằng Y Nhiễm và cũng không cần bất cứ quả thận phi pháp nào.”
Cô muốn sống, nhưng sống tiếp bằng cách như vậy sẽ gây hại đến Nam Hạo.
Gương mặt tươi cười của Nam Hạo cứng đờ lại chỉ trong nháy mắt: “Ly Nhi, con biết con đang nói gì không?” Những lời này đồng nghĩa với việc từ bỏ mạng sống của mình, con bé có hiểu rõ bản thân nó đang nói gì không?
“Ly Nhi, không phải lần trước con đã nghĩ kỹ rồi sao, sao bây giờ lại đổi ý?” Nam Hạo hoảng loạn: “Có phải con mặc cảm với tội lỗi nên mới không chịu nhận quả thận đó không?”
Mặc cảm tội lỗi ư?
Nguyễn Tiểu Ly luôn cảm thấy bản thân rất hợp với vai phản diện, bởi vì cô chưa bao giờ mặc cảm với tội lỗi.
“Cha à, không phải con mặc cảm với tội lỗi, mà là con không muốn một ngày nào đó cha phải vào tù.”
“Ly Nhi, cha già rồi, không sao cả. Nhưng con còn trẻ…”
Nguyễn Tiểu Ly lên tông giọng cắt lời Nam Hạo: “Hơn bốn mươi tuổi chưa phải là già. Ai nói cha già?”
Sau đó, hốc mắt của Nguyễn Tiểu Ly đỏ lên, cơ thể cô lúc này trông giống như một con thỏ con đang khóc thút thít, quả thật rất khiến người ta đau lòng.
Cô cúi đầu, nức nở nói: “Cha, nếu vì để con sống tiếp mà cha làm chuyện đó, cuối cùng con sống nhưng cha lại phải đi tù, vậy con còn sống có ý nghĩa gì? Con sec mãi sống ở trong dằn vặt, cả đời đều bị nó tra tấn…”
“Ly Nhi, con yên tâm, đừng tự trách…”
“Cha thương con như vậy thì làm sao con có thể nhìn cha đi vào chỗ chết? Cha muốn con sau này sống thanh thản đừng tự trách mình, vậy giờ con cũng muốn cha đừng tự trách nữa. Sức khỏe của con không tốt không phải là do cha, cha đã cho con rất nhiều niềm vui rồi.”
Trước giờ, Nguyễn Tiểu Ly luôn có thể cảm nhận được sự tự trách và hổ thẹn của Nam Hạo dành cho Nam Ly. Ông nỗ lực muốn đem lại nửa đời sau khỏe mạnh cho Nam Ly mà không màng cả chuyện giao dịch với chợ đen.
Đây là lần đầu tiên Nam Hạo nghe con gái nói với mình nhiều như vậy. Nghe tiếng nức nở của con gái, cảm xúc của ông cũng theo đó mà ngổn ngang trăm mối.
“Con là con gái của cha, cha không thể đứng nhìn con chết được.”
“Cha là cha của con, con cũng không thể nhìn cha đi vào chỗ chết. Cha, nếu cha muốn tốt cho con thì hãy dừng tay lại đi, bây giờ dừng tay vẫn chưa muộn.” Thái độ của Nguyễn Tiểu Ly rất kiên định, cô một lòng muốn Nam Hạo thu tay lại.