Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cười trộm người ta còn bị người ta bắt tại trận. Chu Phụ Cốc nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Mũ rơm có vẻ lớn hơn đầu của cô, để ngày mai tôi đưa cho cô cái nhỏ hơn.”
Đội cái mũ rơm to như vậy sẽ khó làm việc, lại còn làm người ta buồn cười.
Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ thản nhiên: “Ồ.”
Chu Phụ Cốc bỏ cái cuốc trong tay xuống, ngắt một nhánh cỏ dài bên cạnh, sau đó ngại ngùng nói: “Cô cởi mũ rơm xuống được không? Để tôi đo vòng đầu cho cô.”
“Đo đầu của tôi? Cậu định tối nay về đan một cái mũ rơm à?”
“Ừ.” Chu Phụ Cốc nhìn thoáng qua chiếc mũ rơm to lớn nhưng cũ kỹ của mình: “Hiện tại cô đang đội mũ của tôi, mà nhà tôi chỉ có nón lớn như vậy. Tôi đo rồi sẽ làm cái mới cho cô, ngày mai tôi sẽ mang đến.”
“Vậy thì phiền cậu lắm.” Nguyễn Tiểu Ly lẩm bẩm.
Chu Phụ Cốc vội vàng nói: “Không phiền.”
Nghe thấy giọng điệu gấp gáp của mình, Chu Phụ Cốc chợt nhận ra mình nói như vậy là không thích hợp.
Chu Phụ Cốc vừa ngước mắt lên liền thấy cô gái đối diện đang đánh giá mình. Hắn tức khắc thất thần, tim đập rất nhanh kèm với chút chột dạ…
Nguyễn Tiểu Ly đứng thẳng dậy, từ từ tiến lại gần để nhìn kỹ chàng trai nọ: “Chu Phụ Cốc, sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Chẳng trách Tiểu Ác lại nói nam chính có khả năng sẽ lệch.
Câu nào nói ra cũng để lộ dấu vết, hơn nữa hành vi còn có điểm kỳ lạ, thậm chí là có phần quá phận. Tính cách của cậu ta không phải thuộc kiểu với ai cũng đối xử tốt như thế.
Mấy ngày nay ở chung, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy cậu ta rất tốt với mình.
Bị hỏi thẳng thừng, Chu Phụ Cốc ngậm miệng không nói nên lời, cứ đứng đực ra đó như một pho tượng.
“Không trả lời?” Nguyễn Tiểu Ly tặc lưỡi: “Nếu không nói thì để tôi đoán nhé.”
Đoán…
Chu Phụ Cốc vừa hoảng loạn lại vừa có chút mong chờ.
Không biết cô sẽ đoán cái gì đây.
Ngay khi sự chờ đợi trong lòng Chu Phụ Cốc lên đến đỉnh điểm thì Nguyễn Tiểu Ly dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Cô khẽ nhíu mày lại: “Chuyện này có gì hay mà đoán. Aiz, làm việc thôi.”
Không thú vị, đoán cái gì mà đoán, đoán làm cái gì.
Cô cầm liềm đi qua bên cạnh cắt cỏ, một mực nghiêm túc, nháy mắt một cái đã quên luôn chủ đề vừa rồi không sót lại cái gì.
Ánh mắt Chu Phụ Cốc âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. Hắn rất buồn bực, rất buồn bực…
…
Nhờ mũ rơm Chu Phụ Cốc đưa nên chiều nay mặt của Nguyễn Tiểu Ly không phải phơi nắng nữa.
Tuy nhiên, dù không phơi nắng nhưng trời vẫn nóng như hôm qua, chỉ mới làm qua buổi trưa mà quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Đặc biệt là áo khoác của Chu Phụ Cốc, phía sau đã ướt một mảng lớn.
Giờ làm việc kết thúc.
Hôm nay kết thúc tương đối sớm, vì đại đội trưởng nói có chuyện tốt muốn thông báo nên mọi người được nghỉ làm sớm để đến tập hợp ở nhà ăn đầu thôn.
Hầu như tất cả mọi người đều đến, chia nhau đứng thành từng nhóm và trò chuyện hăng say.
“Không biết là chuyện tốt gì mà cho chúng ta tan làm sớm rồi tập trung lại đây.”
“Có phải là chuyện trồng cây ăn quả của thôn chúng ta không?”
“Không phải chuyện trồng cây ăn quả đã nói lần trước rồi sao, có thông báo gì thêm nữa à?”
“Ai mà biết được, đoán không ra.”
“Đoán làm gì, lát nữa nghe đại đội trưởng nói là biết thôi!”
Đám đông đang bàn tán xôn xao, tiếng nói của người sau lại lớn hơn của người trước. Đến cuối cùng, đại đội trưởng, người đang mặc một cái áo khoác đi vào.
Cả khuôn mặt đại đội trưởng đều tràn ngập tươi cười, cả người toát lên niềm vui khó kìm nén, ông cười đến mức cả nếp nhăn cũng dồn lại một chỗ.
“Mọi người im lặng đi, tôi có một tin rất quan trọng muốn thông báo.”
Đại đội trưởng dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng lại.
Thấy mọi người đã im lặng, đại đội trưởng còn làm trò há miệng ra nhưng không nói lời nào, dừng lại mấy giây làm lòng hiếu kỳ của mọi người càng lúc càng dâng cao.
Một số người sốt ruột không chịu được nữa: “Đại đội trưởng có tin vui gì thì cứ thông báo đi, tim tôi nhảy lên cổ họng luôn rồi này.”
“Đúng rồi, nói mau đi.”
“Đừng để mọi người chờ nữa, mau nói đi.”
Thấy hiệu quả đã được hòm hòm, đại đội trưởng cười lớn nói: “Thôn chúng ta sắp được kéo điện rồi!”
Có điện?
Trong thôn chỉ có nhà ăn là có điện, nhưng cũng là nhờ vào máy phát điện chạy bằng dầu tạo ra.
Vậy được kéo điện nghĩa là gì?
Đại đội trưởng nói tiếp: “Mọi người nghĩ đúng rồi đấy, thôn chúng ta sẽ được kéo điện, nhà nào cũng sẽ có điện. Thêm nữa, thôn chúng ta sẽ thôn có điện đầu tiên trong các thôn xóm xung quanh đây.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, mọi người bên dưới vui sướng ồ lên.
“Á tôi không nghe lầm đúng không, nhà nào cũng có điện? Dây điện có thể kéo xa như vậy sao?”
“Nghe nói là sẽ dựng cột điện, sau đó kéo mấy ngàn thước dây để nối điện cho từng nhà.”
“Ái chà, không phải tôi nằm mơ đó chứ?”
Cả thôn sẽ có điện, đây đúng là một tin vui cực kỳ cực kỳ lớn.
Sau này, các hộ gia đình sẽ không còn phải thắp đèn dầu mỗi tối mà thay vào đó là bật đèn điện, nghe thôi đã thấy quá sáng sủa rồi.
Đại đội trưởng nói: “Có điện chắc chắn là một tin vui lớn. Sau này mỗi nhà sẽ không cần dùng đến đèn dầu vào ban đêm nữa. Hơn nữa trong các thành phố lớn có bán tủ lạnh, tivi nên mọi người muốn mua thì mua, chỉ cần có điện là dùng được.”
“Đại đội trưởng cứ đùa, chúng tôi làm gì có đủ tiền để mua tivi và tủ lạnh. Có điện thì chúng tôi đã vui lắm rồi.”
“Mua không nổi mấy thứ đó, nhưng có điện rồi thì sau này nhà cửa sẽ sáng sủa hơn.”
“Thôn chúng ta cứ làm dự án trồng cây ăn quả cho tốt trước đi, tôi tin sẽ có một ngày mỗi chúng ta đều sẽ giàu có lên, đến lúc đó đồ điện nào mà chẳng mua được!” Đại đội trưởng không quên động viên mọi người.
“Phải, đại đội trưởng nói không sai, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở trong đám người nhìn khuôn mặt ai cũng tràn đầy nụ cười. Là một người đã đi qua thế giới tương lai, hiện tại nhìn lại tinh thần của thời đại này đúng là có một cảm giác rất khác.
Trên mặt các thanh niên trí cũng tươi cười. Bọn họ đã từng sống ở thành phố, ở đó nơi nào cũng có điện. Lúc đầu khi đến vùng quê không có điện này họ đã cảm thấy không quen, bây giờ có điện thì quá tốt.
Tiểu Ác: “Ta giao cho cô một nhiệm vụ, đến thị trấn mua tủ lạnh.”
“Hả?”
“Sau khi nghe tin thôn có điện, nguyên chủ Trần Vũ Ly đã đến thành phố mua tủ lạnh về. Do thời tiết hiện tại quá nóng nên cô ấy thường làm nước đường đông đá để ăn như kem.”
Trần Vũ Ly không phải là một người thích tiết kiệm, ngược lại còn thuộc kiểu người ưa thích hưởng thụ. Cho dù có xuống nông thôn thì cô cũng không để bản thân chịu thiệt thòi.
Nghe tin thôn sắp có điện, sau đó lại nghĩ đến trời nắng nóng như hiện nay nên nguyên chủ lập tức đi mua một cái tủ lạnh mang về.
Nguyễn Tiểu Ly đồng ý: “Ừm, lần sau đi họp chợ ta sẽ mua.”
Tiểu Ác: “Giá của tủ lạnh trên dưới 100 đồng.”
Một trăm đồng không phải rẻ, có rất nhiều người còn chẳng kiếm nổi mười đồng một tháng. Mấy người phục vụ làm chân chạy bàn ở trên trấn cũng chỉ mới được có mười đồng một tháng mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến ví tiền của mình, tiếp đó nói một cách bình tĩnh: “Mua được.”