Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trình Hi thấy tình huống như vậy thì có chút do dự: “Hai... hai người vừa nói gì vậy?”
“Không nói gì cả.”
“Hai người cãi nhau?”
“Không có.”
“…”
Bầu không khí kỳ quái, còn anh Chu lại có vẻ không vui.
Đúng lúc này, nam thanh niên trí thức Triệu Mạc ở cách vách đi tới. Triệu Mạc lúng túng hỏi: “Thanh niên trí thức Trần, tôi có thể hỏi quê của cô ở đâu được không? Các cô định ngày mấy về?”
Hỏi chuyện này làm gì?
Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ trả lời: “Lệ thành, ngày mốt đi.”
Hai mắt Triệu Mạc sáng lên ngay tức thì: “Cô là người Lệ thành à, nhà ngoại của tôi cũng ở đó. Tôi đang định về thăm ông ngoại. Ngày mốt tôi đi cùng hai người nhé.”
“Ừ.”
Có đi chung hay không thì cũng như nhau, Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm đến những thứ này.
Triệu Mạc rất vui vẻ: “Vậy sáng mốt tôi sẽ cùng lên đường với hai người. Hai người mua vé xe chưa?”
“Chưa, ngày đó mua luôn.”
Thời đại này rất ít người đi tàu nên không nhất thiết phải mua trước.
Cả thôn đã biết tin nhóm thanh niên trí thức không lâu sau sẽ về thành phố, vì vậy đại đội trưởng đã quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào sáng hôm sau để tiễn biệt họ.
Chuyện tổ chức tiệc được giao cho Chu Phụ Cốc.
Vẫn như mọi lần, bàn ghế dùng cho bữa tiệc đều được gom từ các hộ trong thôn, còn chén đũa cũng do các gia đình lấy đồ mới ở trong nhà ra.
Sáng hôm sau, khi bình minh còn chưa ló dạng thì trong thôn đã bắt đầu xôn xao náo nhiệt.
Nhóm phụ nữ phụ trách nấu nướng đã dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc, Chu Phụ Cốc cũng đến sớm để sắp xếp một số chuyện.
Trời sáng, đại đội trưởng cũng đã đến.
“Chao ôi, nắm cơm này làm khéo quá, trắng tinh, nhìn cũng biết là ngon rồi.”
Một năm trước người trong thôn còn ăn rau dại, năm nay nhà nào cũng có cơm ăn, lại còn có thể mua ngũ cốc làm đồ ăn. Những tiến bộ này là dấu hiệu chứng minh thôn làng đang dần giàu lên.
Sở dĩ thôn có thể phát triển nhanh như vậy là nhờ vào sự lãnh đạo của Chu Phụ Cốc.
Đại đội trưởng: “Phụ Cốc à, các món đãi tiệc hôm nay đều không tệ, nhưng hãy nhớ là nhất định không được xa hoa lãng phí đâu đấy.”
“Vâng, ăn không hết thì mọi người có thể mang về nhà, sẽ không lãng phí.”
Đại đội trưởng gật đầu: “Haiz, lúc nhóm thanh niên trí thức tới đây tôi còn tưởng mấy người đọc sách này sẽ không biết làm việc, vậy mà bây giờ họ đi tôi lại có chút luyến tiếc. Hơn một năm qua họ cũng đã dạy chúng ta không ít kiến thức, mấy đứa trẻ trong thôn cũng nhận biết được mấy chữ rồi.”
Thanh niên trí thức xuống nông thôn không phải chỉ có mỗi việc làm đồng áng, bình thường khi rảnh rỗi họ cũng sẽ dạy cho thôn dân một số quan niệm và tri thức của thời đại mới, đồng thời cũng dạy bọn trẻ con học chữ.
“Chắc chắn họ sẽ đi, họ vốn dĩ không thuộc về nơi này.” Chu Phụ Cốc nói.
Đại đội trưởng thở dài: “Đúng vậy, người ta có ăn học mà, nói không chừng mấy tháng nữa những thanh niên trí thức này sẽ trở thành sinh viên rồi.”
Sinh viên của thời đại này rất có giá, tiền đồ sau này của họ sẽ vô cùng xán lạn.
Đại đội trưởng: “Bữa tiệc này phải chiêu đãi thật chu toàn để họ ghi nhớ thôn của chúng ta. Đến khi họ trở thành sinh viên học được kiến thức, nếu một mai trở thành cán bộ, mong là họ sẽ không quên nâng đỡ và giúp những làng quê xa xôi như chúng ta.”
Chu Phụ Cốc không nói tiếp, lẳng lặng đứng ở một bên không biết đang suy nghĩ gì.
Trời sáng rỡ, một nhóm trẻ con chạy quanh đống rơm chơi đùa. Đông đủ người từ các hộ dân kéo đến nhà ăn của thôn.
Kể từ khi chế độ ăn tập thể bị bỏ, nhà ăn này vẫn luôn bị bỏ trống, hôm nay vừa hay có thể dùng để làm tiệc.
Mọi người sôi nổi ngồi xuống, sau đó các món ăn bắt đầu được dọn lên. Các món ăn của bữa tiệc không yêu cầu phải có thịt cá nhưng số lượng món phải là số chẵn, như vậy mới may mắn và thành công.
Sau khi tám đĩa đồ ăn được bưng lên, ai nấy cũng chảy nước miếng ròng ròng.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống, Trình Hi nghiêng người qua nói: “Cô có cảm thấy hiện tại giống với thời điểm chúng ta vừa mới đến thôn không, cũng là ngồi ở chỗ này ăn cơm tập thể.”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Chưa kể cảnh tượng lúc này rất giống với tình cảnh ăn chung trước đây. Nhưng khi ấy trên bàn không có những thức ăn phong phú thế này, thời điểm đó ai cũng bưng chén ăn cháo rau dại.
Đồ ăn đã lên hết, đại đội trưởng mở lời: “Còn nhớ một năm trước thời điểm nhóm thanh niên trí thức lần đầu tiên đến thôn chúng ta, lúc đó một đoàn người kéo ra cổng thôn vây xem, người nào cũng chưa từng nhìn thấy người được đi học trên thành phố, ai cũng nói sao lại có người trắng được như thế.”
Cách nói chuyện của đại đội trưởng rất hài hước, hễ ông mở miệng là chọc cho mọi người bật cười.
“Chớp mắt hơn một năm đã trôi qua, nhóm thanh niên trí thức cũng sắp rời đi rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, nghĩ đến việc hơn một năm ở chung với nhau mà bây giờ mọi người phải đi, thôn chúng tôi quả thật có chút không quen.
Mà không quen chỉ là chuyện râu ria, sau khi rời khỏi đây, nhất định mọi người sẽ có tương lai tươi sáng. Chúng tôi đều hy vọng sau này sẽ được nhìn thấy mọi người bay ngày càng cao, càng xa hơn nữa. Trước khi mọi người đi, dân làng đã làm một bữa tiệc nhỏ cho tất cả mọi người tụ họp và vui vẻ ăn với nhau một bữa, đây cũng coi như là tiệc chia tay.”
Bài phát biểu vừa xong, mọi người đồng thời nâng cao rượu gạo lên uống rồi sau đó mới ăn cơm.
Trong lúc ăn, không ít người dân bước đến bàn của thanh niên trí thức để chúc mừng họ.
Cả bữa tiệc đều rất sôi động, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ. Tàn tiệc, mọi người cũng không quá mức lưu luyến.
Cho đến sáng hôm sau, một nửa số thanh niên trí thức liền lên thị trấn để bắt chuyến tàu hôm nay. Đây là một cuộc chia ly thật sự.
Một bộ phận thôn dân đã ra tiễn bọn họ.
“Phải đi thật rồi à. Nếu sau này có thời gian, hoan nghênh mọi người về thăm thôn.”
“Thật không nỡ, mọi người lên đường cẩn thận nhé.”
Triệu Mạc, Nguyễn Tiểu Ly, Trình Hi và ba nam thanh niên trí thức khác cùng nhận sự đưa tiễn của thôn dân.
Chu Phụ Cốc đang đứng ven đường với sắc mặt không rõ.
Chào tạm biệt xong, một chàng trai đã lái chiếc máy kéo duy nhất của thôn để đưa họ lên thị trấn.
Sáu người lần lượt lên xe, Chu Phụ Cốc cũng lên theo.
Có người hỏi: “Anh Chu, anh cũng lên thị trấn à?”
Chu Phụ Cốc: “Tôi đưa họ đến ga tàu.”
Máy kéo chầm chậm chạy trên con đường xi măng. Dọc đường đi không ai nói một câu nào, bên tai chỉ có tiếng rầm rập của máy kéo.
Chu Phụ Cốc ngồi ngay bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly. Hắn vẫn luôn không nói gì, Nguyễn Tiểu Ly càng là một người không thích chủ động mở miệng nên trên đường đi, hai người cực kỳ im lặng.
Sau khi đưa người đến thị trấn, người lái máy lập tức khởi động máy quay về thôn.
Trình Hi nói: “Chúng ta nhanh đến nhà ga mua vé đi, mua sớm để còn vào trạm.”
Mọi người gật đầu đồng tình.
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, ngay khi cô đang định đi theo Trình Hi thì bàn tay đột nhiên bị kéo lại, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo sang bên kia.
Chu Phụ Cốc kéo Nguyễn Tiểu Ly đến một chỗ cách xa bên này.
Triệu Mạc: “Này, làm gì vậy?”
Trình Hi nói nhanh: “Quan hệ của hai người họ rất tốt, có lẽ cần phải chào nhau thôi. Chúng ta đừng nên qua đó.”
Chu Phục Cốc buồn bực kéo Nguyễn Tiểu Ly đến một góc, rồi sau đó không kiềm được nữa mà phải hỏi ra: “Sao suốt đường đi cô không nói với tôi câu nào? Cô không lưu luyến tôi chút nào sao?”