Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 452

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly mở mắt nhìn cảnh tượng trong lớp.

Tiểu Ác: “Đừng nhìn, rất đáng sợ.”

Đối với con người thì đây quả thật chính là địa ngục, nhưng đối với ma cà rồng mà nói thì đây chỉ là trò vui tiêu khiển.

“Không sao, hiện tại ta là ma cà rồng mà.”

Sự chuyển đổi tâm lý của Nguyễn Tiểu Ly vẫn rất mạnh. Bây giờ cô là một phản diện ma cà rồng, không phải là con người.

Ngoài cửa, Lucerne Morris vừa mở cửa bước vào thì đã thấy một màn như vậy. Một số ma cà rồng thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lucerne Morris và chào hỏi, một số thì vẫn cúi đầu cắn cổ con người.

Trên mặt Lucerne Morris mang theo nụ cười ngả ngớn: “Giáo viên còn chưa tới thông báo tự học đâu, mấy người các người nóng vội quá đấy.”

“Bá tước Morris, cậu có muốn thử một ngụm không?”

“Không, ta chê.”

Lucerne Morris đi về phía hàng ghế cuối cùng của lớp học, nhưng khi hắn nhìn lên thì thấy có một cô gái đã chiếm chỗ chỗ mình.

Thấy rõ là ai, Lucerne Morris mỉm cười, bước đến hỏi: “Tiểu thư Kanali, cô thích vị trí này sao?”

“Cũng tàm tạm.”

Tiểu Ác có chút khẩn trương. Mặc dù bề ngoài nam chính cà lơ phất phơ nhưng anh ta có tính chiếm hữu rất mạnh, nếu anh ta cho rằng đó là đồ của mình thì sẽ không cho người khác chạm vào cho dù chỉ là một phân.

Nam chính sẽ giành lại chỗ ngồi không?

Chỉ thấy Lucerne Morris mỉm cười đi xuống một bậc thang, trực tiếp đặt mông ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ ở trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.

Bàn phía trước bàn của Nguyễn Tiểu Ly, chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tiểu Ác: “Phụt, ta còn tưởng anh ta sẽ giành lại đấy.”

“Không đâu, không cần chỉ vì một chỗ ngồi mà so đo hay xé rách da mặt với ta.”

Tiểu Ác ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, thân phận của Ly Kanali vẫn còn đó, nam chính sẽ không vì một cái chỗ ngồi mà đi giành giật.

“Tiểu Ly, cô quay đầu qua phải nhìn cô gái ngồi xa nhất đi. Đó là nữ chính đó.”

“Ồ.”

Dù sao cũng là đối tượng sau này mình phải cắn nên Nguyễn Tiểu Ly vẫn bấm bụng quay đầu nhìn một lần.

Không nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái, chỉ có thể thấy dáng người của cô ấy rất gầy gò. Nữ chính mặc đồng phục, đang cầm một cuốn sách che mặt để giảm bớt sự hiện diện của mình.

Cơ thể Kiều Huệ Nhi run lẩy bẩy, cô cố gắng hết sức cúi người xuống và dùng sách che đầu.

Tuyệt đối đừng nhìn đến cô, tuyệt đối đừng nhìn đến…

Cô không muốn chết, không muốn chết.

Còn một năm nữa là tốt nghiệp. Kiều Huệ Nhi muốn sống cho đến khi tốt nghiệp.

Chỉ cần có bằng tốt nghiệp thì cô có thể tìm được một công việc tốt, có thể phụng dưỡng mẹ để mẹ có cuộc sống tốt hơn một chút.

Kiều Huệ Nhi rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến mẹ đã khiến cô cảm thấy kiên cường hơn.

Chịu đựng qua xong một tiết là được rồi, sẽ ổn thôi…

Cô không ngừng tự an ủi mình.

Mặc dù Nguyễn Tiểu Ly không thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ chính nhưng có thể nhận ra chút ít sự kiên cường trong bộ dáng sợ hãi ấy. Vẫn có chút nét quyến rũ độc đáo.

Lucerne Morris quay lại, chống một tay lên cằm, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xấu xa: “Tiểu thư Kanali nhìn trúng cô gái ở góc trong cùng kia sao? Có cần ta bắt cô ta tới trước mặt cô không? Nếu cần thì kẻ hèn đây sẽ sẵn lòng phục vụ.”

Nguyễn Tiểu Ly: “…”

Tiểu Ác: “Phụt khụ khụ khụ khụ… Không được, bây giờ cô chưa cắn nữ chính được, cốt truyện còn chưa bắt đầu đâu.”

Còn nữa, vừa mới mở màn mà nam chính đã muốn dâng nữ chính lên miệng của phản diện là thế nào?

Theo giám định ban đầu thì nam chính không lệch, dù sao hiện tại cũng chỉ mới là bắt đầu.

Vậy là nam chính cảm thấy chơi vui?

Kiều Huệ Nhi vẫn luôn chú ý động tĩnh trong lớp học, khi cô nghe thấy ai đó nhắc đến mình thì ngay lập tức càng hoảng sợ hơn.

Làm thế nào bây giờ? Không trốn được… sao?

Nguyễn Tiểu Ly thu hồi ánh mắt, phủ nhận: “Tôi không có hứng thú với cô ta.”

“Thật sự không có hứng thú sao? Tôi thấy tiểu thư Kanali nhìn cô ta mấy lần.”

Ma cà rồng thuần chủng cắn con người có thể biến con người thành ma cà rồng, Lucerne Morris chỉ mới nghe nói chứ chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Nghe bảo Ly Kanali đã cắn nhiều người và biến họ thành ma cà rồng, nhưng cuối cùng những ma cà rồng kia đều biến thành quái vật và bị giết chết. Những chuyện đó đều chỉ là nghe nói, hắn vẫn chưa thấy cô cắn người bao giờ.

Trong mỗi bữa tiệc, cô đều cầm một ly máu đế cao.

“Lucerne Morris, ngươi chú ý đến nhất cử nhất động của ta đến vậy sao?” Nguyễn Tiểu Ly thờ ơ hỏi.

“Chú ý đến cô là đương nhiên, tiểu thư Kanali đáng kính của tôi.”

“…”

Nếu lúc nói chuyện, Lucerne Morris có thể thu bớt lại nụ cười trên môi và bỏ bớt cái giọng điệu ngả ngớn và bỡn cợt kia đi thì có lẽ cô sẽ tin một chút.

Tiết tự học đã hết, một bữa tiệc điên cuồng đã kết thúc.

Trong phòng tràn ngập mùi máu.

Vừa mới nãy còn như đám quái vật vậy mà thoắt một cái nhóm ma cà rồng đã ưu nhã đứng dậy, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, màu mắt đỏ cũng từ từ đổi lại thành bình thường.

Mà một vài nhân loại trong phòng đã bị hút máu đến nổi đứng không vững, trong đó có một nam một nữ vẫn nằm bất động trên mặt đất.

“Chết rồi sao?”

“Nếu chết rồi thì ném ra ngoài đi, lát nữa còn phải lên lớp đấy.”

Mạng sống của con người chẳng khác nào cỏ rác, đây là quy luật của thế giới này.

Tiểu Ác: “Đến khi nam nữ chính ở bên nhau cũng chỉ cải thiện được một chút địa vị của con người, chung quy vẫn không thay đổi được quy luật của thế giới này. Suy cho cùng, ở một thế giới mà hai loài mạnh và yếu cùng tồn tại thì khó có thể bình đẳng được.”

“Ừm.”

Càng bất công thì càng có nhiều người nổi dậy, ngày càng có nhiều tổ chức của con người gia nhập vào nhóm săn ma cà rồng.

Những thợ săn ma cà rồng dù mạnh đến đâu cũng chỉ có thể dựa vào vũ khí bạc và một số thuốc để đối phó với ma cà rồng, còn ma cà rồng thì từ khi sinh ra đã mang trong mình sức mạnh thần bí.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trải qua trăm nghìn năm mà thợ săn ma cà rồng vẫn chưa thể diệt trừ được ma cà rồng.

Trong lớp học ban đêm, chương trình mà cả hai tộc cùng học là chương trình bình thường. Giáo viên ma cà rồng đang đứng trên bục giảng bài, hầu như không có ma cà rồng nào ở phía dưới lắng nghe bài giảng cả.

Bọn họ đều đã sống mấy trăm năm, đã nghe hết những bài này mấy trăm năm trước rồi.

Vậy lý do đi học là gì?

Rảnh rỗi đó.

Chuyện của gia tộc đã có người lớn lo, dù bọn họ mấy trăm tuổi thì vẫn chỉ là con nít. Ở nhà thì chán, nhưng đến trường lại khác, vì nơi đây có bạn bè làm đồng bọn.

Nguyễn Tiểu Ly nằm ngủ trên bàn, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Cơ thể cô lạnh ngắt, không có hơi thở không có nhịp tim, khi bất động sẽ trông giống như một con búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ.

Lúc ma cà rồng ngủ đều là bộ dáng này, nhưng chắc chắn Nguyễn Tiểu Ly là con búp bê sứ đẹp nhất trong số đó.

Lucerne Morris đã quen ngồi hàng ghế cuối cùng, bây giờ ngồi ở vị trí này khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Trong mắt hắn có chút mất kiên nhẫn. 

Sớm biết vậy thì đã giành chỗ lại rồi. Bây giờ đoạt lại có kịp không?

Trên mặt Lucerne Morris lại treo lên nụ cười, hắn quay đầu lại: “Kana…”

Những gì định nói lập tức bị chặn đứng, bởi vì khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy Ly Kanali đang ngủ.

Cô ngủ rồi sao?

Không có tiếng tim đập cũng không có hơi thở, cô nằm sấp bất động như vậy không biết là đã ngủ hay chưa.

Lucerne Morris kề sát lại gần hơn để nhìn cô.

Chậc, trông cũng không tệ đó chứ.
Bình Luận (0)
Comment