Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 499

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Chin

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Sau khi chạy được một vòng quanh sân thể dục, dường như phát hiện chủ nhiệm sẽ không tới nên thiếu niên dứt khoát không chạy nữa mà chuyển sang đi bộ. Nhưng đi được vài bước, cậu ta chuyển hướng đi đến bóng cây bên cạnh sân thể dục ngồi xuống.

Tuổi còn nhỏ mà đã lười biếng như vậy.

Trong ánh mắt của Thừa Mặc bất giác lộ ra ý cười, hắn ôm đồ đi tới bên cạnh thiếu niên: “Cậu là học sinh ở lớp nào? Sao tới giờ học rồi mà còn ở đây?”

Thật ra bình thường hắn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ở trường quá nhàm chán, hắn không cầm lòng được mà muốn đến trêu cậu chàng này một chút.

Nguyễn Tiểu Ly đã sớm phát hiện có người đứng nhìn mình, tuy nhiên cô không ngờ người này sẽ đi tới đây.

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu lên, hơi sững sờ. Cái trường này tùy tiện túm một nam sinh ra đều đẹp như vậy sao?

Đẹp như vậy chắc không phải người qua đường Giáp đâu nhỉ?

Tiểu Ác: “Nam chính.”

“...”

Trùng hợp.

Quá trùng hợp!

Nguyễn Tiểu Ly cà lơ phất phơ ngồi trên cỏ, cứ thế ngồi im không đứng dậy: “Anh cũng không phải là ủy viên ban kỷ luật, mắc mớ gì tới anh.”

Nam chính là học sinh của khối cấp ba, đồng thời cũng là thành viên ban kỷ luật, nhưng anh ta chỉ quản được những chuyện ở khối cấp ba, mà cô lại là học sinh cấp hai.

Thật kiêu ngạo, tuổi còn nhỏ mà đã không chịu quản chế như vậy rồi.

Đàn em này trắng sạch như một đứa trẻ ngoan, biết vâng lời, nhưng bên trong xương cốt lại là một người bướng bỉnh và khó bảo.

Thừa Mặc cúi đầu: “Tôi có thể nói cho giáo viên của cậu biết.”

Bình thường học sinh đều sợ giáo viên, cậu nhóc này có sợ không?

Nghe đến giáo viên thì không phách lối nữa, chắc giáo viên đến sẽ ngoan lại. Thừa Mặc bỗng có chút mong chờ được nhìn thấy bộ dạng khép nép của đứa trẻ.

Cậu nhóc ngẩng đầu cười lạnh: “Anh thích xen vào chuyện của người khác ghê nhỉ. Anh có ngon thì đi tố cáo đi, tôi cóc thèm sợ, cùng lắm là bị phạt chạy thêm vài vòng hoặc sáng nay phải đứng ngoài cửa nghe giảng thôi, đâu phải tôi chưa từng bị phạt.”

Tiểu Ác: “…Xí, cô rất tự hào khi làm học sinh cá biệt đúng không.”

“Tiểu Ác, điểm.”

Tính cách của nguyên chủ vốn là như thế. Giả trai, không thích học hành, ngoại trừ có ngoại hình đẹp và chơi game giỏi ra thì những thứ khác đều tệ.

Mỗi lần đi trễ đều bị phạt, đối với nguyên chủ thì việc bị phạt đã bình thường như cơm bữa.

Thừa Mặc nghe lời nói của cậu nhóc thì quả thật vừa buồn cười lại vừa có chút tức giận.

Còn nhỏ đã không lo học hành.

Đúng lúc này, ở dãy lầu dạy học đằng xa có một giáo viên nữ mặc váy dài đang đi tới đây.

Nguyễn Tiểu Ly liếc thấy giáo viên, sau đó chậm chạp bò dậy.

Thừa Mặc yên lặng đứng nhìn.

Cô chủ nhiệm thở phì phò đi tới: “Nguyễn Tuấn Ly, phạt em chạy bộ em lại ngồi bệt, em nghĩ là tôi không biết à? Lần nào cũng đi muộn còn không biết sửa sai, phạt em mà em còn dám lười biếng đúng không?”

Đứa trẻ này không dạy nổi nữa. Học không giỏi mà còn hay đi muộn.

Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu: “Cô à cô tới quá chậm, lúc cô không ở đây em đã chạy được hơn năm sáu vòng rồi, sau đó em thấy mệt nên mới ngồi một lát. Em sợ chạy nữa sẽ bị say nắng, nếu em có chuyện gì thì cô lại bị người ta nói là xử phạt bằng thân thể của học sinh thì không tốt cho lắm. Em biết cô phạt em chạy bộ cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”

Vừa mở miệng đã chặn họng người ta khiến chủ nhiệm lớp sửng sốt đến á khẩu không trả lời được.

Đúng là không nên phạt học sinh chạy bộ, cái này tương đương với xử phạt bằng thân thể.

Cô cũng đã cố gắng tranh thủ thời gian thu bài tập xong hì xuống đây ngay, nhưng lớp học thì luôn có vài học sinh không ngoan, vì bận răn dạy mấy học sinh nọ nên mới tới chậm.

Trong lúc chủ nhiệm lớp đang lúng túng thì phát hiện bên cạnh còn có một học sinh khác, cô lập tức nhận ra đó là ai: “Thừa Mặc đấy à, sao em lại ở đây?”

Thừa Mặc khẽ cười: “Em muốn đến phòng giáo vụ một chút, đúng lúc đi ngang qua đây trông thấy bạn này đang chạy bộ.”

“À… Haha.”

Chủ nhiệm hơi xấu hổ. Cô kéo quần áo của Nguyễn Tiểu Ly: “Nguyễn Tuấn Ly, đi thôi, về lớp và viết một bản kiểm điểm cho cô. Mà em bài tập về nhà chưa đấy?”

Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn để giáo viên kéo đi.

“Dạ chưa làm.”

“Chưa làm? Em muốn cô tức chết có phải không? Bài tập của hôm qua có nhiều lắm đâu, sao em lại không làm hả?”

“Em quên mang sách bài tập về.”

“Em!”

“...” Thừa Mặc nhìn hai người đi xa, bên tai vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng họ nói chuyện.

Từ giọng điệu hắn có thể cảm nhận được sự bất lực của cô chủ nhiệm và sự cá biệt của đứa trẻ. Nhưng dường như dù cậu nhóc có tệ nhưng thế nào thì giáo viên chủ nhiệm vẫn rất bao dung với cậu.

Thừa Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ mới phát hiện đã tốn hơi nhiều thời gian, hắn bước nhanh rời khỏi sân thể dục.

Quy luật sinh hoạt của Thừa Mặc là đi học, tan học thì nhanh chóng đi về, buổi tối sẽ chơi game. Vào cuối tuần, hắn sẽ tới gaming house (*).

(*) Nơi cho các tuyển thủ thể thao điện tử cùng sinh hoạt (bao gồm cả ăn, ở, ngủ, nghỉ) và tập luyện chung. Trong truyện thì nó chính là tòa nhà huấn luyện và ký túc xá đã giới thiệu ở các chương trước.

Thừa Mặc là một nhân vật nổi tiếng toàn trường, bất kể là khối cấp hai hay khối cấp ba. Hắn là một tuyển thủ thể thao điện tử tài năng, nhiều tờ báo đã từng đưa tin về hắn.

Tiểu Ác: “Vậy nên bình thường nguyên chủ hay để ý đến nam chính nhưng lại chưa có cơ hội giao thiệp, rốt cuộc cô ấy đã thu hút được sự chú ý của nam chính ở trong game và thành công gia nhập Hạ Trung.”

“Vậy có thể thu hút nam chính ở ngoài đời không?”

“Có thể, tùy cô thôi, dù sao thì nhiệm vụ tiếp theo của cô là gia nhập đội tuyển Hạ Trung.”

Tiểu Ác chỉ cần kết quả, mặc kệ quá trình.

Nguyễn Tiểu Ly siết chặt bút, lắng nghe bài giảng chán ngấy trên lớp. 

Thật ra cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ở đời thực tạo mối quan hệ cơ bản là được, thu hút sự chú ý của đối phương ở trong trò chơi mới có cảm giác thành tựu.

Xét cho cùng theo cốt truyện ban đầu, điểm mạnh của nguyên chủ là chơi game.

Cả đời của nguyên chủ chỉ đam mê trò chơi, còn đặt biệt thích cạnh tranh với những người giỏi.

Về cơ bản không thể nói Nguyễn Tuấn Ly là nhân vật phản diện được, chỉ có thể được xem là một đàn em thích tranh cao thấp với nam chính thôi, sau đó vì nguyên nhân cá nhân mà bỏ lỡ trận đấu quan trọng, suýt chút nữa hại cả đội bị thua.

Tan học buổi trưa, rất nhiều người đều lao về phía nhà ăn để ăn cơm, còn Nguyễn Tiểu Ly mang cặp sách đi về nhà.

Về đến nhà, cô mua một phần cơm hộp, sau khi ăn xong thì tranh thủ từng giây từng phút để chơi game.

Bình thường nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly cũng không quay về trường học nghỉ trưa, đa số mọi người nghỉ trưa đều làm bài tập hoặc đọc sách, dù sao cũng sắp đến kỳ thi chuyển cấp.

Có học sinh về nhà rồi cũng sẽ quay lại trường nghỉ trưa, mà Nguyễn Tuấn Ly thì hoàn toàn không nghỉ trưa.

Cô bật máy tính vào game.

Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly không có ý định đánh boss, chỉ muốn nâng cấp vũ khí của mình một chút.

Cô lượn trên chợ một vòng xem có thứ mình cần hay không. Vừa xuất hiện trên đường, Nguyễn Tiểu Ly lập tức khẽ nhíu mày mà nhìn màn hình máy tính.

Nổi tiếng thật phiền phức, vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị người ta vây quanh, sau đó còn có rất nhiều người mời cô vào đội.

【Đại thần, bọn tôi định đi rừng trúc đánh boss, cậu muốn vào đội đi cùng không? Tuy rằng năng lực của bọn tôi không mạnh nhưng nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ cậu, tuyệt đối không đứng một bên nhìn.】

Đi theo đại thần có thịt ăn, bọn họ cũng sẽ ra sức, tuyệt đối không giống đám ngu xuẩn lần trước.

Tuấn: 【Hôm nay không đánh boss.】

Nghe vậy, những người muốn mời cô lập đội đều cảm thấy rất mất mát.



Gaming house của Hạ Trung.

Trương Ý: Online nhanh lên, Tuấn online rồi. Ai đi làm quen với cậu ta đi!
Bình Luận (0)
Comment