Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ying
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tuấn: 【Tôi có thể chơi game với người trong đội của anh không? Tôi muốn hiểu hơn về các anh.】
Thừa Mặc thấy phản hồi thì nhanh chóng trả lời: 【Tất nhiên là được.】
Tuấn: 【Tôi thường online vào buổi trưa hoặc vào khoảng thời gian này, khuya quá tôi sẽ không chơi.】
Nguyễn Tiểu Ly vẫn lịch sự mà khai báo thời gian chơi game của mình, như vậy người khác muốn hẹn cô sẽ biết nên hẹn khi nào.
Thừa Mặc nhìn tin nhắn, sau đó nghĩ đến bài tập năm môn ngày hôm đó.
Mạch Thành: 【Tôi có thể mạo muội hỏi một câu bây giờ cậu học lớp mấy không?】
Tuấn: 【Lớp 9.】
Thành Mặc nhìn đến đây thì hai hàng lông mày khẽ nhướng. Người bên kia vậy mà lại là một học sinh lớp 9, kém hắn đến 3 tuổi.
【Chỉ còn vài tháng nữa là thi chuyển cấp, nếu cậu muốn vào đội thì tôi kiến nghị thi xong rồi hẵng vào. Trước khi thi thì vẫn nên chuyên tâm học tập.】
Thừa Mặc chân thành đưa ra ý kiến.
Tuy rằng ngày hôm ấy nghe đối phương nói “bài tập của năm môn thôi”, với lời nói khinh thường như vậy chắc chắn là một học bá, nhưng Thừa Mặc vẫn hy vọng cậu ấy chuẩn bị tốt cho kỳ thi chuyển cấp.
Sau này bất kể là vào đội tuyển nào thì cũng nên thi xong rồi vào sau, suy cho cùng sau khi vào đội sẽ phải vừa gắng học hành mà cũng phải vừa tập luyện cường độ cao.
Tuấn: 【Ừm, tôi nhớ báo có đưa tin hình như anh cũng vào Hạ Trung năm lớp 10.】
Thừa Mặc là người mà bất kể ai quan tâm đến thể thao điện tử đều sẽ biết. Rất nhiều tờ báo đã đưa tin về hắn, mọi người đều biết đến thiên tài trung học này.
Thừa Mặc: 【Ừm, tôi vào đội năm lớp 10, cậu còn sớm hơn tôi, quả thật là một thiên tài hiếm có.】
Thừa Mặc đọc lại câu trả lời bên trên, học sinh lớp 9, mới 15 tuổi, nếu cậu ấy tiếp tục kiên trì với con đường này thì nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trên đấu trường quốc tế.
Hai người trò chuyện vài câu rồi lại bắt đầu một trận đánh mới.
Trong lúc hai người đánh quái, quanh quanh luôn có một vòng người vây xem.
【Hai người kia đã đến bước hẹn nhau chơi game luôn rồi, tôi cảm thấy Tuấn chắc chắn sẽ gia nhập Hạ Trung.】
【Không nhất định nha, chưa đến lúc cuối cùng thì không thể kết luận được.】
【Tuấn thật sự được người của đội tuyển chuyên nghiệp xem trọng ư? Tôi vẫn có chút không dám tin, sao trước đây không ai chú ý đến vị đại lão này.】
【Trước kia đại lão người ta tương đối khiêm tốn mà thôi, nhưng người tài giỏi thì không thể nào khiêm tốn cả đời được. Nhìn đi, chẳng phải bây giờ người ta đang tỏa sáng rực rỡ à, chơi game chung với cả đại thần Thừa Mặc. Ngưỡng mộ ghê.】
【Có rất nhiều đội đang tranh giành cậu ta. Ông xem phía bên kia có phải là người của một đội tuyển nào đó không, còn có mấy người đứng dưới gốc cây kia là người của đội Hoa Lâm đó, đội viên của Hạ Trung cũng đang ở đây xem.】
Thừa Mặc và Tuấn đang chiến đấu với boss trong thung lũng, mà vách núi xung quanh thì đầy rẫy người đứng xem, trong đó có không ít người là thành viên của các đội tuyển chuyên nghiệp.
Đây là lần đầu tiên những người chơi tự do chứng kiến nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp tụ tập với nhau vì một lý do khác ngoài thi đấu như vậy.
Phòng huấn luyện của Hoa Lâm.
Huấn luyện viên Lưu nhìn hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt nghiêm túc: “Cần phải kéo được người này về, quá tài.”
Đội trưởng Lưu Phong chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, đồng thời hắn có dự cảm… nếu người này đến thì vị trí đội trưởng của mình sẽ khó giữ được.
Nếu Tuấn đến, sức mạnh của đội Hoa Lâm sẽ…
Ánh mắt của Lưu Vũ Kỳ cực nóng, cô gửi một tin nhắn riêng cho Tuấn: 【Có hứng thú chơi game với tôi không? Chúng ta đi diệt boss Thiên Điểu.】
Boss Thiên Điểu là một boss ở trên không, nơi nó sống là một vùng trời chỉ có vách đá thô sơ để người chơi đi lại, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị rơi khỏi vách đá. Những con quái bay trên trời sẽ tấn công người chơi, muốn đối phó với chúng thì chỉ có thể tấn công từ xa.
Vì nhìn trúng khả năng tấn công tầm xa được thể hiện trên sân của Tuấn nên Lưu Vũ Kỳ mới hẹn đánh con quái này.
Sau khi gửi tin đi, Lưu Vũ Kỳ hơi hồi hộp.
Không biết đối phương có đồng ý không. Nếu đồng ý, điều đó có nghĩa Hoa Lâm vẫn còn cơ hội để kéo cậu ta về đội.
Dù sao thì bây giờ Tuấn chỉ mới đang đánh cuộc trò chơi với Thừa Mặc, không có nghĩa là Tuấn đã vào Hạ Trung.
Lưu Vũ Kỳ muốn tranh thủ thời gian, lúc đối phương còn chưa quyết định sẽ về đâu thì Hoa Lâm vẫn có quyền và cơ hội.
Nguyễn Tiểu Ly đang chơi game thì chợt thấy tin nhắn riêng của nữ chính đến, cô mở ra đọc một cái.
Nữ chính tự đưa đến cửa à?
Theo nhiệm vụ cô phải chọc tức nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly bớt thời gian ra trả lời.
Tuấn: 【Được, nhưng tôi không muốn lập đội đánh quái, tôi thích so kỹ năng.】
Lưu Vũ Kỳ đọc tin nhắn về thì lập tức mỉm cười.
Vũ Phi Nhi: 【So thế nào?】
Tuấn: 【Sau khi boss Thiên Điểu chết, so xem ai gây sát thương lên nó nhiều hơn.】
Cùng nhau đánh chết boss nhưng xem ai ra đòn nhiều lần hơn, thể lệ cực kỳ đơn giản.
Lưu Vũ Kỳ suy nghĩ một chút, thật ra thể lệ này không công bằng lắm vì cô không giỏi tấn công tầm xa…
Vũ Phi Nhi: 【Kỹ năng đánh xa của tôi không bằng cậu, so tài như vậy chắc chắn tôi sẽ thua.】
Tuấn: 【Chị không thành thạo tấn công tầm xa? Nhưng mà lần trước lúc đánh quái tôi thấy đồng đội của chị cho chị đánh đòn cuối cùng, tôi còn tưởng chị là người chơi đánh tầm xa mà còn có thể đánh rất chính xác đấy.】
Lưu Vũ Kỳ có chút xấu hổ.
Tuy tuổi của cô không lớn nhưng cũng đã tham gia một vài giải đấu rồi, có lẽ những ai theo dõi thể thao điện tử đều biết ưu điểm của cô là tấn công chính xác và phản ứng nhanh, không nổi bật về đánh xa… Chẳng lẽ Tuấn không theo dõi giải đấu nên mới không biết đặc điểm của cô?
Lưu Vũ Kỳ vốn cho rằng chỉ cần người thích chơi trò chơi, hoặc là người muốn gia nhập đội tuyển chuyên nghiệp thì đều biết rõ về từng đội tuyển cũng như các thành viên trong đội tuyển đó.
Hiển nhiên đối phương không biết rõ về mình, chuyện này Lưu Vũ Kỳ có chút phiền muộn. Tuy nhiên Lưu Vũ Kỳ không muốn buông tha, chẳng dễ dàng gì mới hẹn được đối phương đồng ý chơi game.
Lưu Vũ Kỳ: 【Vậy cứ thi đấu như cậu nói. Khi nào cậu chơi game được? Hay là chơi với Thừa Mặc xong rồi chơi với tôi?】
Lưu Vũ Kỳ gấp gáp muốn chơi game với Tuấn ngay lập tức.
Để cho người khác thấy Hoa Lâm vẫn có thể hẹn được Tuấn, việc Tuấn có về đội Hạ Trung hay không vẫn còn chưa chắc chắn.
Cho dù Hạ Trung có Thừa Mặc thì vẫn không thể 100% lôi kéo được Tuấn vào đội.
Tuấn: 【Tối mai đi, chơi xong trận này tôi ngủ rồi. Hẹn chị 8 giờ rưỡi tối mai.】
Vũ Phi Nhi: 【Ok.】
Lưu Vũ Kỳ rất vui mừng, đứng dậy nói: “Ba, con đã hẹn Tuấn 8 giờ rưỡi tối mai đi đánh Thiên Điểu.”
Huấn luyện viên Lưu vẫn còn đang nhìn màn hình máy tính, đột nhiên nghe như vậy thì kinh ngạc quay đầu: “Thật à? Con hẹn được cậu ta khi nào? Con đã kết bạn với cậu ta rồi?”
Bình thường huấn luyện viên Lưu rất nghiêm khắc, hoàn toàn không cho phép con gái gọi mình là ba khi ở trong phòng huấn luyện.
Lưu Vũ Kỳ cũng chỉ vì một phút vui mừng quá đỗi mà thình lình gọi ba. Huấn luyện viên Lưu căn bản không để ý điều này, thứ ông quan tâm là cuộc hẹn với Tuấn.
Lưu Vũ Kỳ gật đầu: “Vừa mới kết bạn, cũng mới vừa hẹn xong.”
Huấn luyện viên Lưu nhanh chóng đi tới xem nhật ký trò chuyện, đồng thời vui sướng mà nói: “Lần này Kỳ Nhi làm rất tốt. Tuấn đã đồng ý, xem ra cậu ta vẫn chưa chọn Hạ Trung, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Sắc mặt của Lưu Phong tối xuống.