Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Chương 30

Trương Thành cùng Dương Nghĩa liếc nhau, không nói chuyện.


Đội viên nữ duy nhất Phương Trừng Trừng nhướng mày, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi nghiêm túc?"


Dụ Sở biết đối phương rất khó tin tưởng, nhưng cô cũng lười che giấu, vì thế gật gật đầu, khiêm tốn nói: “Ta nói chính là sự thật.”


Ân, là lời nói thật a.


Dụ Sở vẻ mặt chân thành mà nhìn ba người đội viên.


Mọi người đều không trả lời.


Phương Trừng Trừng liếc nhìn hai người kia, bọn họ đều có biểu tình cổ quái, hiển nhiên cũng không tin lắm.


Bọn họ tin tưởng mới có quỷ.


Mọi người càng có khuynh hướng cảm thấy người này đầu óc không được tốt lắm. =)))


Phương Trừng Trừng nhìn kỹ xem Dụ Sở.


Thiếu nữ này, nhìn cũng không giống đầu óc không bình thường a……


Có thể chỉ là thích hư vinh, mạnh miệng khoác lác một chút để thỏa mãn lòng hư vinh?


Dù sao thì mọi người đều đi căn cứ, đến lúc đó là thật hay giả tự nhiên sẽ biết.


Vì thế ba người cũng chưa nói nữa, chỉ kỳ quái mà đánh giá Dụ Sở vài lần, liền nói sang chuyện khác, nói lên chuyện khác tới.


Dụ Sở muốn nghe được tin tức của muội muội, vì thế cười tủm tỉm hỏi bọn hắn: “Trong căn cứ có hay không một cái hỏa hệ dị năng? Là người thân của ta.”


“……”


Ba người tự động bỏ qua nửa câu sau của cô và trả lời: "Có một người, toàn bộ mạt thế cũng chỉ có một cái hỏa hệ dị năng này. Hơn nữa, không chỉ là hỏa hệ, mà là hỏa cùng không gian song hệ dị năng! Toàn bộ mạt thế cũng không ai đánh thắng được!”


Nói tới đây, người trong tiểu đội ánh mắt đều lộ ra có chút sùng bái.


Người kia thật đúng là chiến thần mạt thế. Đừng nhìn tuổi còn trẻ, nhưng thực lực thật lại là hạng nhất.


Cũng chính là vì có sự tồn tại của song hệ dị năng giả này, mà căn cứ đã mở ra một nền hòa bình lâu dài.


Vị này hình tượng ở căn cứ, thậm chí so với thủ lĩnh càng đáng sợ hơn.


Người này nghe nói lớn lên rất ưa nhìn, chỉ tiếc tính tình quá lạnh nhạt, người sống chớ gần, cũng chỉ có thủ lĩnh mới có thể ngẫu nhiên cùng đối phương trò chuyện.


Nghĩ đến những lời bàn tán này, ba người Dương Nghĩa không khỏi cảm thán mà thở dài.


Sau đó, thiếu nữ trầm lặng bên cạnh đột nhiên thở dài nói: “Ta biết, song hệ dị năng là do ta hỗ trợ thức tỉnh. Không biết cô hiện tại cao bao nhiêu……”


Nói xong, cô còn cảm thán mà lắc lắc đầu.


Ba người lại lần nữa không nói gì: “……”


Bọn họ nhịn không được đều có chút buồn bực.


Nói mạnh miệng như vậy, có phải hay không có chút quá đáng?


Trương Thành nhịn không được nhìn về phía thiếu nữ: “Dị năng đều là do trời sinh, ngươi như thế nào giúp người khác thức tỉnh?”


Dương Nghĩa cùng Phương Trừng Trừng cũng nhìn Dụ Sở.


Dụ Sở cười tủm tỉm, tiếp tục nói: “Kỳ thật tinh thần hệ dị năng của thủ lĩnh bọn họ, ta cũng có hỗ trợ. Bằng không chỉ sợ bọn vài năm sau mới có thể thức tỉnh được……”


Cô rung đùi đắc ý mà cảm thán, nhìn không ra là nói thật hay là nói giỡn.


Ba người: “……”


Chúng ta thiếu chút nữa liền tin, thật sự.


Phương Trừng ngẩng đầu liếc nhìn chân trời xa xăm, thả cành cây trong tay xuống, nói với những người khác: "Gần sáng rồi, chúng ta chuẩn bị đi."


Trương Thành cùng Dương Nghĩa gật đầu.


Dụ Sở cũng ngoan ngoãn đi theo bọn họ đứng lên, nhẹ giọng hỏi thăm: “Cái kia hỏa hệ dị năng giả, mấy năm nay đều ở trong căn cứ sao? Sinh hoạt thế nào?”


Hai cái nam nhân đang giẫm lên ngọn lửa đêm, Phương Trừng Trừng lên xe trả lời: "Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết người nọ dị năng rất lợi hại, trong căn cứ không ai dám trêu chọc, ngay cả thủ lĩnh cũng không dám gây phiền toái.”


Cô nói xong, lại nghĩ tới một số chuyện bát quái, cười hì hì nói: “Đúng rồi, nghe nói được rất nhiều nữ hài tử thích, trong căn cứ không ít muội tử xinh đẹp theo đuổi người, bất quá người nọ tính cách giống như không dễ dàng tiếp cận, những muội tử đó không có người nào thành công.”


Dụ Sở cái hiểu cái không gật gật đầu, lại buồn bực, muội muội lớn lên không đáng yêu sao? Lẽ ra phải được nam sinh yêu thích đi?


Bất quá cũng không tệ.


Nữ hài tử đáng yêu giống muội muội như vậy, các nữ sinh khẳng định cũng rất thích.


Dụ Sở nghĩ, không giải thích được có chút phiền muộn.


Rời đi khi muội muội mới mười lăm tuổi, không biết trong trí nhớ có bao nhiêu ký ức về mình.


Nếu như đã quên mất mình……Kia cũng thật là bi thương.


Đoàn người đơn giản mà chỉnh đốn một chút, liền xuất phát đi căn cứ.


Bọn họ chỉ có một chiếc xe hỏng, chạy khá chậm, Dụ Sở ngồi ở trong xe lảo đảo lắc lư nửa ngày, mới nhận ra được chiếc xe buýt lúc trước của bọn Lý ca ở mạt thế quý giá cỡ nào.


Cứ như vậy lắc lư hơn nửa tháng, mới tới được bên ngoài căn cứ.


===


210918

Bình Luận (0)
Comment