Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 49

Thanh niên tướng quân Tưởng Hiên cũng nhập cuộc. Nhận thấy không khí mờ ám và cách Tiêu Vĩ Dật cố gắng nói ẩn ý đầy khoe mẽ, Tưởng Hiên cảm thấy mình không thể tụt hậu, cho nên mối quan hệ giờ trở thành tam giác và Phỉ Nhược là trung tâm.

Trong khi đó thì công tử nhà Thượng Thư - Văn Tịch là người khá bảo thủ, dè dặt trong chuyện nam nữ, cho nên trước khi Phỉ Nhược thừa nhận, hắn sẽ không khiến hai người họ vượt quá ranh giới cho phép . Chính vì vậy mà dù có tình cảm với Phỉ Nhược nhưng chưa hoàn toàn chạm mốc viên mãn, điều này cũng khiến Phỉ Nhược khá bất mãn với hắn. Nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn phải giữ lớp mặt nạ xinh đẹp, ngây thơ, am hiểu lòng người.

Hiện tại Phỉ Nhược đang nhắm mục tiêu tới thừa tướng Tần Triệt.

Trong lúc đó Tô Lệ cũng không lạc hậu. Nhờ có hệ thống bách khoa toàn thư, đã tìm đến một thần y - người cũng có khả năng nhập hậu cung của nữ chính cao trong tương lai, đấy là nếu như không có Tô Lệ can thiệp.

Hệ thống cũng rất tò mò :"..." Chị gái tìm tên thần y đó làm gì?

"Ta muốn mua xuân dược! Liều mạnh nhất ! Mang toàn bộ ra đây "

"..." Hệ thống.

"..." Người qua đường.

Hệ thống : Chị, chồng chị bất lực à?

Đương nhiên nó chỉ dám hỏi trong lòng. Nhưng cũng đồng thời là tiếng lòng của người xung quanh.

Mới sáng trưng bành mắt ra mở cửa, mặc dù trùm kín, nhưng có thể nghe ra là giọng con gái. Còn nói to,hùng hồn như vậy.

"xin hỏi, khách quan muốn lấy bao nhiêu? " Đây là hỏi dung lượng.

"gọi Lâm Y Thần ra đây, ta chỉ muốn mua thuốc của hắn !"

Tô Lệ ghé tai vào chưởng quầy nói xong, chưởng quầy kinh hãi, lập tức sắp xếp phòng riêng. Có điều người hầu đi một lát rồi về nói. " chủ tử nói không rảnh, không gặp !"

Tô Lệ mỉm cười, giữ chặt tên người hầu truyền tin , bình tĩnh nói.

"Trên trời dưới đất ,
Giải bách độc ,trị bách bệnh.
Trường mệnh - sinh Tiên đan .
Muốn không? "

"ngươi có? "

Tiên đan ở tu chân giới, tinh cầu này cũng có, có điều ở nơi linh khí cực cạn thế này sẽ không có mấy tu chân giả xuất hiện. Cho nên ở nơi này Tiên đan, tựa như thần tiên thần bí. Trong truyền thuyết lưu truyền chính là vậy.

Thực ra nếu xem bản đồ phân bố thì cũng chẳng có gì thần bí lắm. Một bên bắc, một bên nam, bị chặn bởi lớp bảo vệ để tránh xâm phạm hai giới hoặc tổn hại nhau. Cho nên người ở phía bắc không biết sự tồn tại của người bên nam là điều bình thường.

Mà cái mệnh danh thần y, chính là người cực cuồng với dược liệu và thuốc. Tô Lệ nắm bắt điểm này để dụ hắn.

Trên gương mặt phổ thông của người hầu đột nhiên trở lên lạnh hẳn và nghiêm túc, ánh mắt như song đao nhìn thẳng Tô Lệ.

Tô Lệ kéo cái ghế ra ngồi xuống. Người hầu - Lâm Y Thần cải trang cũng tiến lại ,ngồi xuống đối diện.

"ta muốn xuân dược, là loại mạnh nhất ngươi có. Không, ta muốn đặc chế. Viên tiên đan của ta lẽ nào không thể đổi được thứ gì đó tương xứng ? "

"đặc chế thế nào? " Lâm Y Thần không ngại hỏi thẳng.

"chính là loại khiến cho kẻ bất lực cũng phải phát cuồng. Và khiến hắn suy thận chỉ sau một lần sử dụng! "

"..." Lâm Y Thần.

"..." Hệ thống.

Móa! Nghe thế nào cũng giống như cái bẫy.

Đương nhiên là Lâm Y Thần cũng nghi ngờ điều này. Bởi lẽ, nếu hắn chế thuốc xong, ngược lại bị người ta hạ dược thì không phải rất nguy hiểm sao.

"ta làm sao tin được ngươi? "

Tô Lệ không nói nhiều. Lấy ra một chiếc hộp gỗ mở ra, viên thuốc bên trong tỏa ra làn khí ngọt ngào lại không ngấy, thanh sảng mà thoải mái. Liền tính không phải hàng cực phẩm thì cũng không hàng giả. Chỉ thấy Tô Lệ căn chuẩn, cắt xuống một miếng nhỏ đưa cho hắn. Lâm Y Thần cầm lấy, chỉ cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt ,đây tuyệt đối không phải đồ giả.

"cái này làm tin, xong việc trả nốt! "

"thành giao! "

Thành quả thử nghiệm thuốc cho thấy dấu hiệu tốt nhất là khi : một cái chuột cái ăn phải, và sau đó khi nó chạy vào rừng, những nơi nó đi qua, tất cả con đực đều phát điên lên vì động dục.

....

[chị cần thứ này làm gì?] Hệ thống rất tò mò.

Không phải ngươi nói bọn họ xx nhau rất lề mề, chói tai, gai mắt sao? Chỉ cần một liều này là về sau đủ triệt hậu rồi.

[...] Ách! Đúng là nó có than phiền về điều này.

Cơ mà hào quang nhân vật chính dễ ngỏm vậy sao ?

.....

Năm nam nhân đều nhận được một bức thư giống nhau, tới nơi thì thấy Phỉ Nhược trúng xuân dược nằm trong một căn phòng hoa lệ. Thế là bọn hắn phải thay nhau giải dược cho nàng ta. Nhưng lý do thực sự khiến bọn họ phải thay phiên nhau là....

"Ta không được rồi, ngươi tới đi... "

"Ta, ta cũng không được... Độc nàng ấy trúng phải mạnh quá, hình như vẫn chưa tiêu tan hết luôn được... "

"Ta, haiz..... Thôi cùng cố gắng đi! "

Sau đó là một màn xuân sắc kéo dài, khiến cho người xem bên ngoài cũng khó mà bình tâm được.

"Lệ nương, ngươi nói báu vật trị giá nửa cái quốc khố đâu? "

"Đúng vậy! Chúng ta còn phải chờ đến bao giờ nữa.... "

"Trong này rõ ràng chỉ có một đám chơi 6P (5 nam -1 nữ), lẽ nào ngươi gọi chúng ta ra đây chỉ để xem thứ này.... "

"bình tĩnh! Mà nếu các ngươi không bình tĩnh nổi thì cứ về đi. Như vậy mình ta có thể độc chiếm nó rồi! Ha ha ha.... "

"..." Quần chúng.

Tô Lệ hôm nay trang điểm đặc biệt yêu diễm, che mặt nạ càng thêm thần bí. Đúng kiểu phản diện lên sàn vừa đẹp vừa độc.

Phỉ Nhược không phải thích sưu tầm mỹ nam thiên hạ về hậu cung của nàng ta sao? Ta thỏa mãn nàng ta.

Tất cả những người Tô Lệ mời ở đây đều đáp ứng vài điều kiện "Cao -phú-soái" của Phỉ Nhược, hoặc ít nhất là sở hữu gương mặt nam khôi độc bá một phương. Nếu không phải điện chủ hay các chủ,....vân vân, thì cũng sở hữu vài tuyệt kỹ hoặc phẩm chất, tính cách kỳ ba đặc bộ trong thiên hạ.

Phỉ Nhược nên cảm ơn ta vì điều này.

Hệ thống :"..." Tính cách kỳ dị độc bộ thiên hạ?!

Lâm Y Thần muốn nhìn xem Tô Lệ sẽ sử dụng nó vào việc gì ,định lén lút đi theo. Ai ngờ nhân gia bắt tại trận ,còn cùng hắn làm giao dịch.

"muốn kiếm tiền không ,người anh em? "

"..." Lâm Y Thần.

"tiền không thể mua được hạnh phúc. Nhưng mà.... "

"Có tiền thì có thể mua được nhiều thứ khiến ta hạnh phúc! Tỷ như.... dược liệu ." Ta được biết là dược liệu cũng rất đắt đỏ và khó kiếm a.

"..." Lâm Y Thần nhập trận.

Một tấm thiệp nặc danh :
"Bảo vật trị giá nửa quốc khố
Ai tới lấy trước thì là của kẻ đó! "

Đủ ngạo mạn, đủ thần bí !
Người nghi hoặc cũng có, nhưng kẻ tham lam càng nhiều hơn. Kể cả khi không có thiệp mời, rất nhiều nhân sĩ võ lâm vẫn liên hệ với nhau kéo bè kéo phái đi cùng.

Và đó là lý do bọn hắn tụ tập ở đây. Lúc đầu cũng có kẻ định xông vào xem thực hư, nhưng Tô Lệ nhanh chân chặn cửa, cũng xác nhận chủ nhân của bức thư nặc danh kia.

....

Lúc này Phỉ Nhược nửa tỉnh nửa mê, đám hậu cung tranh nhau hỏi thăm.

"A Nhược, nàng có biết, ai hại nàng ra nông nỗi này không ?"

"không biết, ta chỉ nhớ ta gặp được Tô ma ma, sau đó..... Không biết nữa! "

Mặc kệ có phải Tô Lệ làm hay không, Phỉ Nhược đều muốn tranh thủ trả thù việc lần trước Tô Lệ đánh mặt nàng ta cùng với việc làm lỡ dở kế hoạch nàng ta tiếp cận thừa tướng Tần Triệt. Nhưng mà kể cả có Tô Lệ phá đám đi chăng nữa....

Phỉ Nhược nhìn sang Tần Triệt đang luân hãm vì chính mình kia mà không nhịn được cười đắc thắng trong lòng.

"Lại là nàng ta, lần trước phá chuyện tốt của ta, lại còn muốn bắt cóc, hãm hại nàng nữa. Thật không thể tha thứ được! " Tiểu thế tử Tiêu Vĩ Dật.

"Ta cũng sẽ không để yên cho nàng ta đâu! " Tướng quân Tưởng Hiên.

"Nếu nàng ta động đến dù chỉ một cọng lông của nàng, thì ta sẽ.... " Thừa tướng Tần Triệt chưa nói xong, thì cửa đột nhiên kéo lên. Ánh sáng xuyên qua rèm che, ẩn hiện thân hình của mấy người.

"A! " Phỉ Nhược bị đám nam nhân bọc lại trong chăn, nhưng tình cảnh bên ngoài nhiều người như vậy, khiến nàng ta vừa uất vừa nhục.

Có thể người khác không nhận ra Tô Lệ sau khi trang điểm và ngụy trang, nhưng Phỉ Nhược có hệ thống, có thể chỉ ra chính xác ai với ai. Chưa kể đến nó còn " tinh, tinh " lên mấy lượt. Dưới lớp mặt nạ kia có đến mấy cái nhân trung long phụng, đều mỹ mạo đặc biệt trong nhân gian hiếm ai sánh bằng. Chỉ đáng giận bộ dáng nàng ta đang không tiện, điều này càng khiến Phi Nhược đối với Tô Lệ bất mãn gia tăng.

Phỉ Nhược không biết ,tại thời điểm nàng ta oán hận, đố kỵ, ghen tị trong lòng gia tăng, lại có đôi mắt khác nhìn nàng ta với vẻ thèm rỏ dãi.

Đôi mắt của kẻ đi săn nhìn con mồi !

Bình Luận (0)
Comment