Thức ăn đã mang về, nhưng đám thổ phỉ đứng nhìn, mà cô thì ngồi. Sau đó mắt to nhỏ, trừng thức ăn trên bàn.
"ăn " Mấy người không ăn thì để ta ăn, lễ nghĩa cái gì. Có thể nhét đầy bụng không?!
Thổ phỉ A huých thổ phỉ B, thì thổ phỉ C đã cầm đũa ngồi xuống ăn rồi. Thế là một đám hoặc trên bàn, hoặc chen không kịp ngồi xổm bên cạnh cầm đĩa thức ăn nhanh chóng xử lí. Bọn họ cả đời này còn chưa được ăn thức ăn sang trọng như vậy đâu.
Thổ phỉ D cảm giác ăn không đủ, muốn ăn thêm, nhưng lại ngại ,không biết có nên xin thêm không, thì một đĩa thức ăn đưa tới trước mặt.
"Ăn hết ,đừng để thừa, lãng phí! "
"cảm ơn "
Đám thổ phỉ vừa ăn vừa tán chuyện.
"đại ca, ngươi nói bây giờ chúng ta để phần một ít, mang về cho mấy đứa trẻ ở trại ăn cùng có được không? "
Thổ phỉ A tiếp chuyện với thổ phỉ lão đại. Thổ phỉ lão đại có điều suy nghĩ nhìn thức ăn.
"không thể, trời nóng, đồ ăn để lâu sẽ hỏng! "
Hoàn toàn đánh vỡ mộng tưởng của hắn.
"vậy à " Thổ phỉ A có điều tiếc nuối.
"sau này trở về có thể mua. Cùng lắm các ngươi mang đầu bếp trở về, bắt về! " Dù sao bọn họ cũng không có khả năng mời đầu bếp, bắt về là hợp lý nhất.
[Chị! Chị đang súi giục người ta làm việc xấu đó! Chúng ta là hệ thống người tốt đấy ]
Nhưng nghèo.
[...]
Cái gì cũng muốn ta tự động tay động chân, cái hệ thống mà không có tí đạo cụ gì. Ngoài việc chỉ biết kêu gào khẩu hiệu ra, ta cần ngươi để làm gì?
[...]
Nó đau lòng ,nhưng nó không nói ra. Ngồi gặm nhấm nỗi đau một mình. "..."
[chị, chúng ta không có đạo cụ nhưng chúng ta có thể cướp về ] Rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Nó tuyệt đối không thể chịu thua.
Cướp?
[Lộn, là kiếm về ]
[không gian chúng ta rất rộng lớn nha. Chị càng vượt nhiều phó bản, tích càng nhiều công đức thì không gian càng rộng, càng chứa được nhiều đồ, bao gồm cả vật sống nha . Sau này muốn trồng cây, nuôi thú cưng trong này cũng không phải vấn đề ]
Nhưng có một vấn đề nó luôn muốn hỏi.
[chị làm thế nào mà ném đồ được vào không gian vậy? ] Nó cũng không có hướng dẫn chị gái nhỏ cách sử dụng a.
Tự mò !
Trong tiểu thuyết không phải viết túi không gian trong tầm tay đó sao. Nếu không thì chính là sử dụng ,điều khiển ý niệm gì gì đó.....
[...]
....
Người hầu lại đi mách đại phu nhân. Đại phu nhân lại nhân cơ hội muốn thể hiện cái giá của đương gia chủ mẫu . Đáng tiếc người hầu tới dọa uy bị cướp sạch trở về, khóc lóc thảm thiết báo cáo. Đại phu nhân còn ôm mộng tưởng tự mình xuất chinh sẽ mã đáo thành công . Còn chưa kịp mở miệng dạy bảo vài câu đã bị cướp chấn lột sạch, suýt nữa đến đồ lót cũng không có mà mặc.
* đồ lót, áo lót trong thời xưa rất dài và kín mít, còn kín hơn cả đồ bình thường giới trẻ mặc ngày nay*
Đại phu nhân tức giận muốn đập đồ trong phòng thì bị đại tiểu thư ngăn cản khuyên bảo.
"mẹ ,vài miếng ăn thôi ,đừng tức giận với nha đầu nhà quê kia. Sắp tới có đợt vải nhập về, chúng ta cắt xén phần của nó đi, để mẹ may đồ đẹp mặc. Đến lúc đó mấy tháng đông tới, nha đầu kia ăn đủ !"
"Vẫn là nữ nhi của ta hiểu chuyện. Được, được, cứ như vậy mà làm đi! "
Có điều mẹ con đại phu nhân còn chưa kịp thực thi kế hoạch thì đã nhận được tin đợt vải thu này lần nhập về bị nhị tiểu thư cuỗm sạch.
Đại tiểu thư mất hết bình tĩnh muốn đi tìm nàng nói lý . Đại phu nhân hoảng hốt muốn giữ con gái lại, sợ nàng ta bị khi dễ ,nhưng người sớm đã đi vào. Mà bà ta thì bị chặn ngoài cửa.
"Nhị muội gần đây có khỏe không? Ai da, xem đại tỷ như ta thất lễ quá. Muội muội đã về được mấy ngày rồi mà bây giờ đại tỷ ta mới đến thăm, muội muội sẽ không để ý chứ? "
"để ý! "
"... Không sao. Ta.... Chúng ta đều là tỷ muội trong nhà nên nhiều gặp mặt thân thiết một chút, muội muội nói phải không? "
"mẫu thân chỉ có mình ta là con gái, không có chị em ,đừng gọi loạn! "
"... Tỷ tỷ hôm nay tới, có vài vấn đề muốn thỉnh giáo muội, không biết muội có muội phiền không? "
"Có phiền! Cửa ở đằng kia, không tiễn!"
"..."
Thổ phỉ ở đằng sau nghẹn cười muốn nội thương. Mà đại tiểu thư đang nói chuyện bị cắt mấy lần, suýt nữa thì bị cắn vào lưỡi ,quên mất đề chính.
"nhị muội, không biết ta có đắc tội với muội chỗ nào không? "
"ngươi thở cũng làm ta khó chịu! "
"..."
"....muội.... muội làm như vậy, ta sẽ rất đau lòng ,ta.... "
"đau đến bệnh tim tái phát luôn tại chỗ được thì càng tốt! " Ta càng đỡ mất công mất sức xử lý đối phó dài dài, ta cũng rất mệt a.
"..."
Bộ mặt nàng ta muốn giữ đều không thể gượng cười được nữa.
"Tô Nhan! Ngươi cứ đợi đó cho ta ! " Đại tiểu thư nhịn không được vỗ bàn tức giận phát uy.
"ta không đợi được! "
"..."
"ngươi.... "
"cửa đằng kia! Tiễn khách! "
Có vẻ hầu như người tới phần lớn đều không có ý tốt . Cho nên đại tiểu thư đi qua ổ cướp một vòng bị lột sạch vứt ngoài cửa . Mặt ngây như phỗng vẫn chưa kịp phản ứng. Hoặc có lẽ phản ứng của họ không kịp tiết tấu của nàng ta.