Ninh Dịch Thần đã quá hiểu biết tính cách Vân Nhiễm Khanh, cô gái nhỏ này được anh cùng bố mẹ chiều chuộng đến không sợ trời không sợ đất, chỉ cần nóng nảy liền làm việc xằng bậy.Ninh Dịch Thần sợ sẽ mất đi cô, tự nhiên sẽ không nghi ngờ mà tin tưởng lời nói của Phạm Như Nhi.Lúc anh đang hồi tưởng, hành vi của anh dừng trong mắt Vân Nhiễm Khanh lại trở thành, có phải hay không anh không quan tâm cô ?Vân Nhiễm Khanh nhìn ra trong con ngươi anh đang suy nghĩ sâu xa cùng giãy giụa, không ngừng cố gắng: "Anh có biết không tôi đã đợi bao lâu? Mỗi một ngày, tôi đều tự nói với chính mình, chỉ cần hôm nay Ninh Dịch Thần xuất hiện trước mặt mình, sẽ lập tức từ bỏ việc học, cùng hắn về nước.
Những lời này tôi tự nói với bản thân bốn năm, 1460 ngày đêm, nhưng anh thì sao? Dù một lần cũng chưa từng xuất hiện.
Hiện tại tôi mang theo bạn trai đã trở lại, anh lại giả bộ một dáng vẻ thâm tình chân thành, chẳng lẽ còn muốn nói cho tôi biết, bốn năm này dù một khắc anh cũng chưa từng quên tôi?"Ninh Dịch Thần mở miệng, vừa muốn minh bạch cho chính mình, đã bị Vân Nhiễm Khanh trách móc: "Ninh Dịch Thần, anh nếu thật sự để ý tôi, vì sao không tìm tôi? Vì sao không xuất hiện trước mặt tôi, giải thích tất cả hiểu lầm?"Thân hình cô vừa rời khỏi, mùi u hương như có như không quanh quẩn quanh chóp mũi anh, khiến anh khắc chế không được mà muốn tham lam ngửi lấy mùi hương đó, cô mở cửa xe ra, chỉ hướng ngoài cửa."Anh xuống xe đi, tôi không muốn cùng anh nói chuyện nữa."Ninh Dịch Thần ngây ngốc vì động tác mệnh lệnh đấy, gió lạnh thổi bay đi men rượu còn sót lại trong đại não, nhìn thấy Vân Nhiễm Khanh sắp quay đầu rời đi, anh không chút nghĩ ngợi mà vọt đi lên.Chi......Vân Nhiễm Khanh hung hăng dẫm phanh lại, liền kém một chút, liền muốn đạp luôn vào chân anh."Anh điên rồi sao?" Nôn nóng và lo lắng hiện lên trêи gương mặt nhỏ nhắn kiều mị của người thiếu nữ, con ngươi đối diện anh bây giờ lại nhiễm lửa giận.Tảng đá trong lòng Ninh Dịch Thần cuối cùng cũng yên ổn rơi xuống.Chỉ cần cô ấy còn để ý anh, chỉ cần trong lòng cô ấy còn có một chút khoảng cách, dù rất nhỏ rất nhỏ.
Nhưng anh không quan tâm, lần này anh sẽ bắt lấy cơ hội này, dù nó có nhỏ bé đến nhường nào.Ninh Dịch Thần đi tới hướng Vân Nhiễm Khanh, dừng lại trước cửa xe cô, sợi tóc bị gió đêm thổi bay thành một độ cung đẹp hoàn hảo.Đến lúc này, Vân Nhiễm Khanh mới chú ý tới, Ninh Dịch Thần có một gương mặt rất là soái khí, đặc biệt là cặp mắt kia, thật nghiêm túc đối diện cùng người khác, dường như không có cô gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn này."Anh không biết bốn năm trước bản thân đã làm việc gì khiến em hiểu lầm, nhưng xin em hãy cho anh một lần cơ hội, để cho anh có thể chứng minh, bốn năm nay anh không hề quên em."Vân Nhiễm Khanh rũ tầm mắt xuống, góc độ như vậy, làm cô thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa giống như bất lực:"Những lời này nếu là bốn năm trước cho dù là nói ra vào ngày nào, tôi đều có thể tha thứ cho anh.
Nhưng hiện tại......!Chắc anh đã quên, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi."Cô không nhìn lại mặt anh, không hề luy luyến mà rời đi.【Đinh, hảo cảm tăng thêm mười điểm, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ 55%.
】Vân Nhiễm Khanh sung sướиɠ gợi lên khóe môi, quả nhiên cô đánh cược rất chính xác, dùng cách lùi một bước tiến ngàn dặm , khiến Ninh Dịch Thần càng thêm để bụng, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ thậm chí đã vượt qua một nửa.
Nói vậy tới ngày mai liền có thể cảm nhận được hắn mãnh liệt theo đuổi mình đi?Thật muốn nhìn xem, phản ứng của Phạm Như Nhi khi tính toán thất bại.Muốn đánh đổ một người, có gì có thể tốt hơn việc đem đồ vật cô ta vừa ý lấy đi?Nếu Phạm Như Nhi thực sự để ý hình tượng bạch liên hoa của mình, cô sẽ khiến cho cô ta phải lộ ra gương mặt kinh tởm kia!Vân Nhiễm Khanh tâm tình vui sướиɠ, Tiểu Trục Trục run lập cập, dựng thẳng tiểu ngực lên tỏ vẻ kháng nghị:【Tâm cơ ký chủ thật đáng sợ, khóc thương cho vai phụ đáng thương.
Tiểu Trục Trục vẫn chỉ là một hài tử, mong tâm tư ký chủ không cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm hư thánh cảnh vừa mới mọc ra hoa! 】.